ẾCH NGAO DU KHÁM PHÁ ẨM THỰC: #2

Tôi thích các gánh hàng rong, tôi lớn lên trưởng thành bởi cái quán nhậu vỉa hè của mẹ tôi. Có lẽ vì thế tôi có một cái sự yêu thích khó tả với những gánh hàng rong đó.

Với đôi gánh hàng rong nuôi lớn đời tôi từng ngày
Khắc ghi mãi vào tim không phút nào quên
Có đôi gánh hàng rong tôi bước vào trong cuộc đời
Tiếng ru thuở còn trong nôi là tiếng rao nuôi lớn đời tôi.

Đọc tiếp “ẾCH NGAO DU KHÁM PHÁ ẨM THỰC: #2”

Quá khứ là một con dao hai lưỡi, và thời gian là một hòn đá mài. Bánh tráng trứng cút.

Bài viết này được chắp bút sau khi tôi nốc hai tách trà Thái Nguyên và một bịch bánh tráng trộn ba trứng cút (rất cay). Vì lý do ấy, và vì ảnh hưởng của tan-nin, cà-phê-in, và cáp-xây-xin, bài viết này sẽ không đâu vào đâu. Đây không phải là một lời tạ lỗi, đây là một lời cảnh báo.… Đọc tiếp “Quá khứ là một con dao hai lưỡi, và thời gian là một hòn đá mài. Bánh tráng trứng cút.”

Ký sự ăn khuya

Má ơi, cái gì thế này
Nếu sống ở vùng quê hay gần mấy cái quốc lộ thì chuyện thấy “hiện tượng dị thường” trên đường chắc cũng không có gì lạ đâu nhỉ. Nhưng không, tôi đang nói ở thành phố kia (dù không trung tâm lắm, nhưng cũng không heo hút) và nó thật sự khó hiểu.
Đọc tiếp “Ký sự ăn khuya”

Nhậu #3 – Bảo vật quốc gia

Nhà vua thấy đứa con gái giơ ngón giữa lên thì cả kinh, một hành động kỳ lạ, trong cung có bao nhiêu người đều tra hỏi cặn kẽ, xem ai là người đưa ngón giữa lên trước hết. Ai nấy đều lắc đầu.

Ngài lập đội điều tra lùng sục khắp vương quốc tìm thủ phạm lan truyền biểu tượng kỳ quái này.… Đọc tiếp “Nhậu #3 – Bảo vật quốc gia”

Ngày đẹp trời hồi tưởng về ngõ nhỏ ngày xưa

Cái ngõ A2 ấy… trước đây nó vốn không bé như vậy, nhưng các khu lấn dần nên chỉ còn một đoạn nhỏ thông qua trạm bơm nước. Ở đấy có quán khoai chị Nhàn, mỗi lần đi qua ngõ là không thể không chú ý đến. Mỗi suất khoai đều nhắc chị thêm bơ thêm đường thêm tỏi phi.… Đọc tiếp “Ngày đẹp trời hồi tưởng về ngõ nhỏ ngày xưa”

J-pop và tôi

J-pop và tôi

Xin chào mọi người, tôi là người mới gia nhập vào discord của hiệp sĩ bão táp đc một thời gian rồi và hôm nay tôi muốn viết về cách mà tôi đã bị j-pop mê hoặc như thế nào

Trước tiên thì tôi xin phép giới thiệu bản thân mình chút, tôi tên là Quốc năm nay 17 tuổi, cái độ tuổi mà người ta thường nói là “tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu ” (mà làm gì có sừng trâu để bẻ chứ).… Đọc tiếp “J-pop và tôi”

Có một đoàn tàu

Tôi là con người của những suy nghĩ, một ngày của tôi bao gồm nhiều chuyến du lịch trong tâm trí. Tôi nhảy lên những toa tàu trong đầu, tôi là hành khách trung thành của Ga Suy Tưởng. Đến mức cô soát vé chẳng thèm soát vé nữa, cứ vậy để tôi nhảy lên tàu thôi.… Đọc tiếp “Có một đoàn tàu”

Chuyện du lịch (thật) #2: Về quê ăn đám cưới

Nói về quê thì có gì đâu mà du lịch nhỉ? Có chớ, khá là du lịch nửa là khác.

Chuyện này tới từ một lần tôi về quê ăn cưới và được “thiệp cưới trao tay” từ một thằng bạn khác. Ác là nó mới thứ hai và well, tuần trước đó tôi khá bận, bận tới mức năm ngày đã xin off lác đác hết gần bốn ngày.… Đọc tiếp “Chuyện du lịch (thật) #2: Về quê ăn đám cưới”

Lên đầu trang