Chuyện ăn

Người ra đi vì đâu?

Sau hai chai bia Đức và vài pha chém gió qua mạng ảo, tôi về nhà tận dụng hơi men và đẻ ra bài này. Mỗi lần nhớ về chuyện xưa dưới quê tôi hay nhớ về bài hát này. Theo nhạc sĩ Phạm Khánh Hưng chia sẽ thì anh ta viết bài này dành cho người tình cũ, người bỏ anh ta theo một tay việt kiều nào đó.… Đọc tiếp “Người ra đi vì đâu?”

Lại lẩu

Lần trở lại của CLB chúng tôi lại là một bữa lẩu. Không khi nào người dân Hà Nội lại vui mừng đến thế khi việc giãn cách xã hội đã được nới lỏng để mọi người có thể đi làm lại và để đi ăn. Thực sự đấy, những câu chuyện đi ăn, nhất là ăn tối và ăn đêm đối với tôi như một liều mai thuý vậy, và như thế cân nặng của tôi đã không giảm được lại còn tăng vù vù.… Đọc tiếp “Lại lẩu”

Ai mang con sáo sang sông

Rồi tôi cũng đến Sài Gòn, giữa một chiều tháng 7 oi bức, ngột ngạt, đầy bụi khói và đủ loại tiếng ồn. Thành phố của đủ thứ ích kỷ, xấu xa, của bon chen và đố kỵ. Việt, hàng xóm thân thiết với tôi lúc nhỏ, cho tôi ở tạm một phòng còn trống trong cái ký túc xá tập thể bé như lỗ mũi mà nó cùng đám sinh viên đại học đồng lứa thuê chung.… Đọc tiếp “Ai mang con sáo sang sông”

Nhật ký hầm 123 (p17)

Ngày 101: Hoang tưởng

Đêm nay, có vẻ hơi nhiều rượu cho một đêm Chủ nhật. Chợt nhận ra cả tuần này tôi đã ngồi nghe bài Em Hát Ai Nghe. Cũng lại là một bài tôi nghe nhầm lời mà suýt xoa. “Cỏ cây héo trong mơ màng” mà tôi nghe thành “Cỏ cây héo trong hoang mạc”.… Đọc tiếp “Nhật ký hầm 123 (p17)”

Chuyện ở Sài Gòn

Một buổi tối cận noel năm 2019, sau một cơn mưa trong trẻo mát lành, tôi đến thăm một cô gái. Cô đã mời tôi đến nhà chơi sau cuộc nói chuyện online dài. Cuộc nói chuyện xoay quanh những thứ đang chìm nổi trên truyền thông, vốn là chuyện ba xu không có gì đặc biệt.… Đọc tiếp “Chuyện ở Sài Gòn”

Prologue

Đó là một buổi trưa mùa hạ mát lành. Gió lồng lộng, không khí đậm mùi nước quyện phù sa, đúng như những gì người ta mong đợi ở một quán lá ven sông. Thỉnh thoảng một chiếc tàu con hay ghe lớn chạy qua, kéo theo sau những bọt sóng trắng và tiếng máy nổ lạch bà lạch bạch.… Đọc tiếp “Prologue”

Chổi lông gà.

“Cu dâu chú rể, 

Làm bể bình bông

Đổ thừa con nít

Bị đòn nát đít”… 

Chắc chắn là cái chuyện quánh đòn nát đít nó ám ảnh kinh dị lắm nên nó đi vô bài đồng dao của con nít miền Tây luôn. Tui trải qua rồi, tui hiểu cảm giác này mà.… Đọc tiếp “Chổi lông gà.”

Nhật ký hầm 123 (p16)

Ngày 93: Tìm lại quê hương

Hôm qua tôi vừa ra ngoài để tiêm vaccine, tính từ cái hôm tôi bắt đầu viết mớ bài này từ đầu tháng bảy thì giờ chắc cũng ba tháng có lẻ tôi chưa rời khỏi hầm. Hôm qua tôi đi. Sài Gòn vẫn thế, đông đúc, mệt mỏi nhưng vẫn đẹp như mọi lúc.… Đọc tiếp “Nhật ký hầm 123 (p16)”

Thơ thẩn

Anh hẹn em vào lúc 7 giờ
Đã quá 7 giờ
Anh không thấy người, cũng không tin nhắn
Anh đứng ngắm những cái không
Em đang ngủ
Em thì không đủ
Nên anh không chờ
Lúc 7 giờ 30 em dậy và hốt hoảng
Em nhắn tin, rằng em xin lỗi
Em đến (em đến nhanh)
Đến trong hoang mang, nhìn thật tội
Anh thường nói nhiều, nhưng không, lần này anh không nói
Liệu đó là thương hay là hận?… Đọc tiếp “Thơ thẩn”

Nhật ký hầm 123 (p14)

Ngày 82: Đêm Nhớ Về Sài Gòn

Đáng lẻ cái giờ này là cái giờ tôi nên tranh thủ mà ngủ nghỉ cho khỏe người. Nhưng có thể nguồn năng lượng từ việc tìm ra được nguyên nhân của một lỗi khó nhằn, hành hạ tôi và nhóm cả tháng. Đồng thời dõng dạt trả lời cho khách hàng trên Jira rằng tôi đã tìm ra kẻ thủ ác đừng đằng sau những đau khổ cả tháng nay.… Đọc tiếp “Nhật ký hầm 123 (p14)”

Scroll to Top