Chuyện ăn

Mưa giữa tháng 9

Mùa hè năm ấy, tôi chẳng bao giờ có được em…

Tôi viết bài này, trong một ngày se lạnh cuối tháng 10. Khi tôi còn đang mơ màng và ngổn ngang trong đống lo toan, thì kỉ niệm ấy bất chợt hiện ra. Tai nghe tôi đang phát bài “100 mùa hạ” của Cam, và tôi đổ cho nó là lý do tôi nhớ về mua hè năm ấy.… Đọc tiếp “Mưa giữa tháng 9”

Tôi ghét lão già (Phần 2)

Nếu ai chưa biết, thì tôi công khai chửi một lão già tôi ghét trên mạng lần hai. Nhắc lại lần hai. Vẫn là lão già đấy, vẫn một cái cảnh mặt trơ trán bỏng, ngồi uống bia rồi tầm xào anh Chris Martin Chơi Lạnh của tôi. Tôi tự nhận mình là Dế Xại – em của Dế Choắt, dissin’ lão một cách có tổ cp xếp về mặt viết lách, giải thoát mọi người khỏi cái gông cùm nô lệ bút kí này.Đọc tiếp “Tôi ghét lão già (Phần 2)”

Đặc công áo thun đen

Nếu muốn nghe bản audio, mời bạn nghe ở đây (tiếp tục coi trong kênh các phần tiếp theo)

Có lần, tầm 3 giờ chiều, trông thấy Mây đang dọn dẹp ly tách ở quầy, tôi vội lao tới, ra vẻ hốt hoảng, chạy đến sát quầy thì tôi quỳ xuống rồi vờ như đang tìm cách ẩn nấp, tôi kéo gấu váy cổ rồi kêu cổ cũng phải quỳ xuống.… Đọc tiếp “Đặc công áo thun đen”

Limbus Company và Tôi

Xin chào mọi người lại là tôi đây, thì hôm nay tôi muốn kể cho mọi người nghe cách mà tôi đã bị mê hoặc bởi con game tới từ Project Moon này – Limbus Company ( i love you Kim-ji-hoon

Thật ra thì tôi đã biết đến con game này một cách khá là tình cờ, đó là vào năm tôi lớp 11 cụ thể là cuối kì 2 lớp 11, trong một lần tình cờ tôi tìm game mới trên steam chơi cho đỡ chán thì tôi đã tìm thấy con game này thế là tôi click vào để xem con game này nói về cái gì thì tôi thấy là à đây là một con game đến từ Hàn Quốc và nó là phần sau của một con game trc đó cũng của nhà phát hành Project Moon luôn đó là Library Of Ruina, well tôi thấy nó cũng thú vị vì nó thuộc thể loại turn-based RPG và nó có cơ chế gacha thế là tôi đã click tải về để trải nghiệm.… Đọc tiếp “Limbus Company và Tôi”

ẾCH NGAO DU KHÁM PHÁ ẨM THỰC: #2

Tôi thích các gánh hàng rong, tôi lớn lên trưởng thành bởi cái quán nhậu vỉa hè của mẹ tôi. Có lẽ vì thế tôi có một cái sự yêu thích khó tả với những gánh hàng rong đó.

Với đôi gánh hàng rong nuôi lớn đời tôi từng ngày
Khắc ghi mãi vào tim không phút nào quên
Có đôi gánh hàng rong tôi bước vào trong cuộc đời
Tiếng ru thuở còn trong nôi là tiếng rao nuôi lớn đời tôi.

Đọc tiếp “ẾCH NGAO DU KHÁM PHÁ ẨM THỰC: #2”

Quá khứ là một con dao hai lưỡi, và thời gian là một hòn đá mài. Bánh tráng trứng cút.

Bài viết này được chắp bút sau khi tôi nốc hai tách trà Thái Nguyên và một bịch bánh tráng trộn ba trứng cút (rất cay). Vì lý do ấy, và vì ảnh hưởng của tan-nin, cà-phê-in, và cáp-xây-xin, bài viết này sẽ không đâu vào đâu. Đây không phải là một lời tạ lỗi, đây là một lời cảnh báo.… Đọc tiếp “Quá khứ là một con dao hai lưỡi, và thời gian là một hòn đá mài. Bánh tráng trứng cút.”

Ký sự ăn khuya

Má ơi, cái gì thế này
Nếu sống ở vùng quê hay gần mấy cái quốc lộ thì chuyện thấy “hiện tượng dị thường” trên đường chắc cũng không có gì lạ đâu nhỉ. Nhưng không, tôi đang nói ở thành phố kia (dù không trung tâm lắm, nhưng cũng không heo hút) và nó thật sự khó hiểu.
Đọc tiếp “Ký sự ăn khuya”

Nhậu #3 – Bảo vật quốc gia

Nhà vua thấy đứa con gái giơ ngón giữa lên thì cả kinh, một hành động kỳ lạ, trong cung có bao nhiêu người đều tra hỏi cặn kẽ, xem ai là người đưa ngón giữa lên trước hết. Ai nấy đều lắc đầu.

Ngài lập đội điều tra lùng sục khắp vương quốc tìm thủ phạm lan truyền biểu tượng kỳ quái này.… Đọc tiếp “Nhậu #3 – Bảo vật quốc gia”

Ngày đẹp trời hồi tưởng về ngõ nhỏ ngày xưa

Cái ngõ A2 ấy… trước đây nó vốn không bé như vậy, nhưng các khu lấn dần nên chỉ còn một đoạn nhỏ thông qua trạm bơm nước. Ở đấy có quán khoai chị Nhàn, mỗi lần đi qua ngõ là không thể không chú ý đến. Mỗi suất khoai đều nhắc chị thêm bơ thêm đường thêm tỏi phi.… Đọc tiếp “Ngày đẹp trời hồi tưởng về ngõ nhỏ ngày xưa”

J-pop và tôi

J-pop và tôi

Xin chào mọi người, tôi là người mới gia nhập vào discord của hiệp sĩ bão táp đc một thời gian rồi và hôm nay tôi muốn viết về cách mà tôi đã bị j-pop mê hoặc như thế nào

Trước tiên thì tôi xin phép giới thiệu bản thân mình chút, tôi tên là Quốc năm nay 17 tuổi, cái độ tuổi mà người ta thường nói là “tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu ” (mà làm gì có sừng trâu để bẻ chứ).… Đọc tiếp “J-pop và tôi”

Lên đầu trang