Chuyên mục
Chuyện ăn

Tại sao mình vô dụng như vậy?

Người ta thường nói mỗi người sinh ra có những năng lực riêng, khả năng riêng, những năng khiếu riêng ư? Mình luôn nghe mọi người nói đi nói lại câu đó và rằng ai cũng có những mặt tốt và chưa tốt của mình, không ai là vô dụng cả, nhưng chẳng lẽ câu nói đó lại như câu chửi của Chí Phèo, bởi vì nó “chừa mình ra” chăng? Rằng mình là một ngoại lệ, mình vô dụng không thể làm được gì nên hồn hết.

Khóc một mình cũng là dấu hiệu của trầm cảm

Tại sao mình lại kém cỏi và vô dụng đến vậy? Không thể làm nổi một thứ gì ra hồn, đụng đâu hỏng đó.
Từ thể thao cho tới học hành, mình chơi thể thao cực tệ, bóng đến chân sẽ không biết phải xử lý như thế nào mà cứ lúng túng để rồi mất bóng. Nếu chơi cầu lông, bóng bàn thì đánh bao giờ cũng bay đi đâu, đá cầu thì ko bao giờ quá 5 cái, nếu như không phải vì các thầy thể dục cho qua môn hết thì mình đã bị hạ một bậc học rồi.
Còn chuyện học, thì sau lớp 9 mình học cực tệ, đến học sinh khá cũng không đạt được, nhất là những môn tự nhiên, mình học cực kì tệ, chỉ giải được những câu đơn giản nhất kiểu ráp công thức vào, chỉ cần biến tấu một chút là mình sẽ không làm được.
Không hiểu cũng chẳng biết hỏi ai, nên mình rất nản khi gặp các bài khó, nên toàn sớm vứt sách vứt vở chỉ sau vài phút quyết tâm, có ông anh ngày xưa học khối A điểm ko bao giờ dưới 9 thì mỗi khi mình tìm tới đều chỉ nhận lại những câu trả lời vô tâm “lâu quá quên rồi, tự tra đi” , “thế cũng không giải được thôi nghỉ học đi”, “đến HSK cũng không được, đúng là tệ hại”,…
Nghe những lời đó mình cũng nản chẳng muốn học tập làm gì, vì có học cũng vậy thôi có lên được đâu, người ta không đủ sức để tự học thì sẽ cần người dạy, còn mình thì không tự học nổi mà cũng không được dạy, có lẽ mình đáng ghét, mình vô dụng để bị coi thường, mình đáng bị vậy.
Mình lại là con của cựu hiệu trưởng, sinh ra trong gia đình bố mẹ đều làm trong ngành giáo dục, mà bản thân mình lại có thành tích tệ hại như vậy nên rõ ràng mình sẽ bị chính người trong nhà la mắng, coi thường, có lẽ mình đáng bị như vậy, mình kém cỏi vô dụng, không làm được gì mà, ngoại trừ một chút nhan sắc ra thì gần như mình chẳng có gì hết.
Mỗi khi người trong nhà đi ra ngoài hết, mình đều đóng hết chặt cửa rồi ngồi khóc trong một góc, không một ai an ủi thương cảm cả…
không có nổi một năng khiếu gì, vẽ xấu, hát dở,…
Ước gì mình chưa bao giờ được sinh ra.

6 trả lời trong “Tại sao mình vô dụng như vậy?”

Dù sao bro cũng tìm đến quán rồi. Nói đừng buồn cũng khó vì ai trong cảnh của bro cũng buồn cả. Mình cũng trãi qua một thời đi học tương đối giống bro từ việc mình học khá giỏi nhưng đương nhiên sau cái giỏi đó cũng là cả tấn áp lực phía sau. Nhưng riêng về khoản thể dục thì mình khá đồng cảm. Mình chơi thể thao cực tệ (trừ nhảy cao), đến mức tới giờ thể dục mà có kiểm tra là mỗi lần mình lên thực hiện cả lớp háo hức như sắp xem mấy clip dở hơi trên tik tok bây giờ. Còn ở nhà ngày nào mình cũng bị chửi là vô dụng vì không biết làm một tí việc nhà gì cả, chơi game thì thú vui duy nhất nhưng tiếc là nó cũng tệ nhưng việc mình chơi thể thao. Mình thích chơi game chiến thuật nhưng không thể micro lính, chơi game bắn súng thì không spray được AK47, chơi game thùng đối kháng thì chưa bao giờ trụ được tới đối thủ thứ ba. Nhưng do mọi thứ tối thui thế nên mình lầy rằng còn thở là còn gỡ. Hên là sau khi rời nhà lên Sài Gòn đi học tới giờ gần 10 năm thì gỡ được kha khá… Mình không khuyên được gì nhiều nhưng đã tới quán ăn thì chia sẽ với nhau tí vậy.

Mình cũng đồng cảm với bạn nhiều, từ bé đén h mình chới thể thao cũng rất tệ, nhiều lúc còn làm trò cười cho bạn bè, học hành thì cũng chỉ ở mức tàm tạm, đi thi lúc nào cũng kém hơn so với bạn bè cùng lớp. Cũng may lúc thi đại học may mắn nên điểm cũng đc nên vào được trường mình muốn ,cơ mà ở đây nhìn xung quanh ai cũng giỏi kinh khủng , đứa nào cũng năng động, tham gia đủ các loại clb, làm thêm các kiểu còn mình thì chả biết làm gì, mỗi học thôi cũng đã thấy sợ rồi, nhưng cũng đành phải cố gắng vậy chứ không để kém mấy đứa bạn mãi được, chúng nó làm được chắc mình cũng làm được. Chúc bạn sớm tìm được động lực để tiếp tục cố gắng. Sorry nhiều vì giọng văn mình hơi lủng củng, tại mình hầu như không cmt trên mạng bao giờ (do tính mình hay ngại mặc dù lúc nào ở ngoài cũng nhe răng ra cười :)) )

Bạn cứ tiếp tục tìm đi. Mình cũng từng xuống đáy vực thẳm, từng là đối tượng để bị chế nhạo, từng là kẻ thất bại trước đồng đội khi mình là người cắt chuỗi thắng của cả đội. Nhưng bây giờ mình đã tìm cho mình một hướng đi riêng, học ngành mình thích, làm điều mình muốn. Chỉ cần mình hạnh phúc khi được làm điều đó, mình chỉ cần giỏi hơn bản thân mình hôm qua. Vậy là đủ rồi, mình sẽ rất vui nếu lời khuyên của mình sẽ làm bạn tích cực hơn nhé.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *