Mì tôm lúc 2h sáng

Bao lâu rồi tôi mới ăn mỳ lúc 2  giờ sáng nhỉ? Chắc cũng được tính bằng năm, chính xác là từ hồi Covid khi mà nhà nhà người người bị phong tỏa bởi cái con virus nguy hiểm đó.

Thú thật là tôi không có nhiều trải nghiệm cho lắm với việc ăn khuya trước đó, nhưng từ khi dịch bệnh nổ ra thì mọi thứ bắt đầu “lộn hơn cả hột vịt” khi giờ ăn thành giờ làm, giờ làm thành giờ ngủ và giờ ngủ lại thành giờ ăn.… Đọc tiếp “Mì tôm lúc 2h sáng”

HIỆP HỘI CỨU LẤY ẨM THỰC

Tôi có một cái charm kì lạ đó là có khả năng nói chuyện với người xa lạ. Và dĩ nhiên không phải với “thằng già xa lạ” nào đó hối thúc tôi viết bài. Chắc chắn người đó không phải là người mà tôi muốn nói chuyện.

Và tôi khá thích “siêu năng lực” này mặc dù đôi khi nó được coi là tọc mạch, nhiều chuyện và lắm lời.… Đọc tiếp “HIỆP HỘI CỨU LẤY ẨM THỰC”

Nhật ký xe bus #1

Độ này Quán ăn đêm nhiều khách trở lại nên tôi xí xớn vào góp chuyện cho lão chủ quán. Việc mồm mép trên đường tôi hay nói nhiều về ăn uống. Còn khi đã ngồi trong quán ăn thì tôi nghĩ về mọi sự trong thiên hạ. Nhưng suy nghĩ trong tôi nó không bùng nổ ngẫu nhiên như mưa và phân chim bồ câu.… Đọc tiếp “Nhật ký xe bus #1”

Ghi chú để dành…

Nhanh thôi, ghi lại để nhớ viết bài dài hơn ở nơi khác đây. Những chuyện của Nguyễn Ngọc Tư tôi thích nhất:

Nước như nước mắt.

Những mùa trăng ướt (rơi vô tay Kim Ki-duk là hết nước chấm).

Những mùa sương thức.

Thềm nắng sau lưng.

Biển người mêng mông.… Đọc tiếp “Ghi chú để dành…”

Gái miền Tây

Mỗi khi nói về miền Tây thì mọi người sẽ nghĩ tới những bờ đê ,ruộng lúa hàng dừa bình yên giản dị, cái hào sảng phóng khoáng của con người miệt quê và vô vàn những điều đẹp đẽ. Tôi cũng vậy, bản thân xa quê nhưng lại mang gốc gác là người miền Tây, cụ thể hơn là Bến Tre.… Đọc tiếp “Gái miền Tây”

Cha

Hi mọi người, lâu lắm rồi mới ghé quán, dạo này mọi người sao rồi ? Vẫn ổn chứ? Có gì tâm sự cho nhau nghe không? Tư thì có đó!

Ba tư ở quê, mất rồi! Ba Tư đi hồi 31 tháng 10 năm rồi, quá nhanh. Mặc dù không sống với ba nhưng đó là một cú sốc quá lớn với mình.… Đọc tiếp “Cha”

Về đâu bánh mì kẹp trứng?

“Phải chăng phụ nữ luôn chạy theo tiền bạc?”

Mình vẫn hay đùa rằng cách coi Midnight Dinner đúng điệu đó là coi một cách hờ hững, qua loa, nhớ đó xong quên đó, xem tập này nửa chừng xong nhảy bừa qua tập khác. Bộ phim cứ như một thế giới trong trò chơi điện tử, một thế giới mà mình đi qua, đi lại, nhưng lâu lâu lại nhặt nhạnh được cái gì đó hay ho vô cùng.… Đọc tiếp Về đâu bánh mì kẹp trứng?

Lảm nhảm- A guy in the english class

_ Tớ muốn đăng cái gì đó đáng iu cho quán, cơ càng già tế bào đáng iu của tớ cũng teo luôn. Cũng như TA đáng iu, cơ tớ viết ở đây chắc không thấy được. Cùng cố gắng nhé!

I’m often obsessed with nice people. Every time I meet someone who is just a little nicer, a little cuter, or gentler than others, I want gently touch and keep them close once more.… Đọc tiếp “Lảm nhảm- A guy in the english class”

Lên đầu trang