Chị Trang

Có một ngày trong lúc lướt xem kỷ niệm trên Facebook, tôi chợt thấy comment từ xưa lắc xưa lơ của anh họ tôi, và tôi bắt đầu nghĩ về anh, về cả cuộc đời của anh, rồi tôi nhận ra rằng tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc viết về những người gần gũi với tôi, kể cả người nhà, họ hàng, hay bạn bè… Tôi bần thần, ngẩn ngơ cả người khi nhận ra sự thật đó, rằng tôi đã viết quá nhiều về bản thân mình, và về những nhân vật hư cấu trong một trang sách hay một bộ phim nào đó, thậm chí viết về một người lạ tôi gặp trên đường đời, nhưng lại chưa từng viết về những người vô cùng thân thuộc với tôi, như chị Trang.… Đọc tiếp “Chị Trang”

Nhật ký hầm 123 (p14)

Ngày 82: Đêm Nhớ Về Sài Gòn

Đáng lẻ cái giờ này là cái giờ tôi nên tranh thủ mà ngủ nghỉ cho khỏe người. Nhưng có thể nguồn năng lượng từ việc tìm ra được nguyên nhân của một lỗi khó nhằn, hành hạ tôi và nhóm cả tháng. Đồng thời dõng dạt trả lời cho khách hàng trên Jira rằng tôi đã tìm ra kẻ thủ ác đừng đằng sau những đau khổ cả tháng nay.… Đọc tiếp “Nhật ký hầm 123 (p14)”

Ba Vợ

Hôm nay vào quán ăn đêm một mình, sau bao thời gian giận dỗi và bây giờ quay lại quán. Khung cảnh vẫn là cái quán đơn giản đầy cảm xúc đó, cái bàn đó, vẫn ông chủ phục vụ đó, quán đã đông người hơn. Nhộn nhịp. Tâm trạng mình buồn và muốn giải bày.… Đọc tiếp “Ba Vợ”

Tào phớ nhỏ giọt

Tuổi thơ tôi vẫn chưa bị công nghiệp hóa 4.0 lấn át. Tuổi thơ tôi là mỗi sáng thức dậy bởi những gánh rao hàng rong mặc dù tôi ngủ “trương thây” đến tận 8 giờ sáng. Vẫn những lời mời đon đả từ những người bán hàng: “Ai bánh mì nóng giòn đê”, “Bánh đúc Hương Sơn ăn vào người ăn thấy ngon miệng và nhớ mãi” và hàng tá thứ khác hỗn độn trong trí nhớ tuổi thơ của tôi.… Đọc tiếp “Tào phớ nhỏ giọt”

Lẩu Mắm.


Có một kì, một anh trai nào đó ở một nơi nào đó khác miền Tây, nói món lẩu mắm miền Tây vừa thúi vừa dơ ăn kì cục. Vâng! Tui đọc thì đọc vậy thôi, thấy dân tình chửi quá trời, mà tui cũng kệ. Tui nhớ nồi lẩu mắm của mẹ.… Đọc tiếp “Lẩu Mắm.”

Cô Nhinh Underrated

Tôi thấy ngày nay nhiều người nghe nhạc lợi dụng từ Ăn đờ rết/ Âu vờ rết nhiều một cách đáng sợ. Người ta thậm chí còn mù quáng, xỉa xói, ghét nhau chỉ vì không phân biệt nổi với popular/unpopular với trường phái ăn đờ rết ở trên. Tựu chung sự lan man lại thì tôi xin phép được lạm dụng nó một lần nữa.… Đọc tiếp “Cô Nhinh Underrated”

Cà phê và giấc mơ ban ngày với cô hàng nước.

Hôm nay bạn đã uống cà phê chưa? 

Tui đảm bảo, hỏi câu này thì người nghe sẽ hiện ra trong đầu không chỉ là “rồi” hay “chưa”. Mà sẽ là ” uống nguyên ly cà phê đen không đường hồi sáng rồi”, hoặc “hôm nay bận quá chưa kịp luôn”, “ghiền mấy ngày mà cà phê nhà hết rồi thèm quá” … Hoặc thậm chí là “em uống không được, tim đập mạnh… “.… Đọc tiếp “Cà phê và giấc mơ ban ngày với cô hàng nước.”

Nhật ký hầm 123 (p12)

Ngày 76: Phê thuốc tự nhiên

Thứ sáu, làm task bí quá, tôi bị rơi vào trạng thái phê thuốc một cách tự nhiên. Hồi xưa chơi Far Cry 4, có hai khứa NPC là Yogi và Reggie. Thằng main hay ghé vào láng của hai khứa đó và phê thuốc, trong mấy chuyến trip khứa main hay cầm súng bắn bùm chéo vào màn hình ngập ngụa màu.… Đọc tiếp “Nhật ký hầm 123 (p12)”

Nhật ký hầm 123 (p11)

Ngày 75: Bia tươi 152A, bến quê của tôi

Nãy đọc thấy từ khóa Bến Quê, thích quá nên lật đật đi bê bài viết cũ rích này đem lên. Hy vọng sau đợt này cái quán vẫn tồn tại.

Đã lâu lắm rồi tôi không viết cái gì nửa, hôm nay tự nhiên rãnh rỗi nên ngồi trước máy tính gõ vài dòng kể về đời sống ăn nhậu tai hại của mình.… Đọc tiếp “Nhật ký hầm 123 (p11)”

Bến xa quê

Còn khoảng 1 tháng nữa là tròn 1 năm tôi dọn đến sống ở cái nhà trọ này. Một cái nhà trọ nằm trong một con hẻm nhỏ giữa lòng Sài Gòn. Nó có khoảng 25 phòng, chia làm 5 tầng, tính luôn tầng trệt để xe và sân thượng để giặt giũ.… Đọc tiếp “Bến xa quê”

Scroll to Top