Chuyên mục
Chuyện ăn

Đậm tình miền Tây

Hổng biết bao nhiêu lần tui tự cười một mình, rồi nghĩ thầm trong bụng: chèn ơi, cái xứ gì mà cưng quá chừng! Tui nhớ quài cái nụ cười hiền khô của dì Bảy trên bến đò, rồi cái câu nói trỏng không, trớt quớt mà thiệt tình của anh Tư Hờn, cả cái xua tay xề xòa “có gì đâu mày ơi” của thiếm Sáu… Nhớ rồi thèm, thèm cái cảm giác chạy giữa những cánh đồng bát ngát thơm mùi lúa mới, những chiều ngồi trên ghe xuôi kinh đi câu cá rô…

Đi nhiều nơi, gặp cũng nhiều người rồi mà chỉ nhớ và thương cái xứ này. Lạ kỳ thiệt!

Bữa hổm xuống Cần Thơ có công chuyện, đi tới ngã ba loay hoay không biết phải rẽ hướng nào để về nhà bạn, thế nên tui tấp vào hỏi ông chú đang ngồi bên đường.

– Chú! chú! Cho con hỏi đường nào về Hùng Vương vậy chú?

– (Ông chú lớn tuổi xắn tay áo, lau mồ hồi, kiểu rất khí thế) Giờ con muốn đi đường nào, hai ngã này, ngã nào cũng về Hùng Vương được hết chơn. Con muốn đi đường nào chú chỉ đường đó.

– Dạ đường nào gần gần á chú.

– Giờ hén, con đi thẳng đường này gặp cái vòng xiến xong quẹo phải, xong con đi tiếp gặp cái cầu, xong  quẹo trái, rồi tới đó con hỏi người ta tiếp cho chắc ăn hén. Còn mà nếu con muốn đi đường kia, thì con đi thẳng bỏ 2 cái đèn xanh đèn đỏ, rồi… (vừa chỉ vừa lau mồ hôi chảy ròng ròng).

Rồi có bữa đang đi trong thành phố thì quên đường, tấp vô hỏi chú xe ôm, chú chỉ cứ đi thẳng thêm 2 cái ngã tư nữa rồi quẹo phải. Đi được 5 phút thì thấy chú xe ôm hì hụt chạy theo sau, vừa chạy vừa la làng:

– Gái ơi! Nãy chú chỉ lộn, đường Hai Bà Trưng ở phía ngược lại, giờ con quay xe lại chạy theo chú nghen.

Còn nói về khoản ăn uống thì người miền Tây là bao thoải mái. Hễ khách lại nhà chơi là không có tính toán chi ly, nhà có nhiêu thức ăn là đem ra đãi hết bấy nhiêu. Mời chào thứ nọ thức kia, cái nào ngon là dành phần cho khách hết. Đừng có ngại khi thấy người miền Tây tiếp đón bạn quá nhiệt tình, tại cái tánh người ta như vậy, nhà có khách mà bắt người ta bình thường người ta chịu hổng nổi.Thường người miền Tây ăn uống đơn giản, hổng cầu kì nên ở nhà ít có đồ ăn ngon, nên có khách tới nhà bất ngờ thì đi ra sau hè bắt con gà con vịt rồi mần đãi khách,hay nhà có cái gì ngon, đặc sản là đem ra đãi khách hết, hổng có chừa lại cái gì hết trơn.

Còn nửa, ở Sài Gòn, 5.000 đồng chỉ đủ cho một lượt gửi xe máy (ngày lễ Tết thì thậm chí còn không đủ vì giá giữ xe tăng lên 10.000 – 20.000 đồng). Nhưng, ở miền Tây thì 5.000 đồng bạn đã có thể mua được một tô bánh canh hoặc một dĩa bánh bò nước dừa béo ngậy… Bữa về thị trấn Chợ Mới, tui với bà chị đi ăn bún chả giò, lúc tính tiền giá mỗi tô bún là 8.000 đồng, hai đứa đứng hình nhìn cô bán bún kiểu như:

-Ủa cô có nói lộn không vậy?.

Tui hỏi:

-Còn ly nước sâm thì sao cô? Cô chủ quán cười hì hì:

-nước sâm miễn phí.

Và rất rất nhiều lần đi ăn, đi uống sau đó tui liên tục bị “sốc giá”. Với một đứa sống lâu trong cái thành phố mà cái gì cũng đắt đỏ, thì ở nơi này thật sự là thiên đường.

Bữa đi tác nghiệp decor  ở An Giang, đường vào nhà cô dâu chỗ gần chùa Liên Hoa  thì đang sửa, mà lại không có xe ôm. Tui phải lội bộ mấy cây số để vào nhà cổ. Đang thơ thẩn đi chẳng biết lúc nào mới tới thì tui giật mình nghe tiếng kèn xe tải inh ỏi phía sau. Hú hồn, tụi vội vàng đứng nép vào lề, nhường đường cho xe tải. Mà lạ lùng, đã nép vào lề rồi mà ông nội tài xế vẫn bấm kèn inh ỏi. Tui chịu khó đi lùi thêm một xíu, nép vào lề thêm một xíu. Chiếc xe tải dừng lại, anh tài xề thò đầu ra nói:

– Tui ra đường lớn nè, đi hong tui cho đi ké? Tui lớ ngớ:

– Em đi ra chỗ chùa Liên Hoa. Anh tài xế nói:

– Rồi leo lên xe đi tui chở đi.

Tui mừng hết lớn. Vội cảm ơn rồi leo lên xe. Cứ tưởng ổng thò đầu ra chửi đi đứng không nhìn đường ấy chứ. Ở cái xứ này người ta dễ thương một cách rất kiên trì dậy đó!

Cô tư Huyền

Cô tư Huyền

Nếu muốn biết về tôi, hãi trải lòng theo từng câu chuyện mà tôi đã kể !

2 trả lời trong “Đậm tình miền Tây”

Thật tình là nó như bạn kể luôn, hổng có xạo. Nhưng mà bạn có cảm thấy hông, kiểu sống như vậy nó đang ít dần dần. Hồi nhỏ thì lối sống vầy nhiều lắm, tới bây giờ đô thị hoá, cái con người cũng mất dần cái chân chất hồi xưa. Hông biết là như vậy là tốt hay xấu, tại xã hội là phải đi lên mà, nhưng mà, buồn.

Thực sự mà nói thì lớp tuổi trẻ sau này dần dà đánh mất đi cái nét sống chan hòa tình cảm lắm a ạ. Xã hội đi lên về kinh tế , đô thị hóa đời sống thì tốt thật , nhưng mà cái nét miền Tây hào sảng,phóng khoáng,hiếu khách mà mất đi, thì thực sự mà nói, mất cái nét miền Tây luôn, em cũng buồn..

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *