Chuyên mục
Chuyện ăn

QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ TÁM

MỘNG DỪA CHẤM SỮA.

Bãi biển là phải có dừa. Hình như đó là quy luật của tự nhiên rồi! Cái loài cây rễ chùm dễ ăn dễ ở, quẳng đâu cũng sống được, thân xù xì xấu quắc mà tán lá thì mát um đong đưa. Dừa đẻ con như động vật hoang dã, quẳng cái trái xuống cát lăn lăn rồi ăn nước ăn chất dinh dưỡng trong không khí, tự vùi mình tự đâm chồi mọc thành cái cây to như mẹ. Nước dừa ngọt mát, lờ lợ, người ta gọi là nước mắt quê hương.

Tất nhiên là quán ăn nửa khuya của ông chủ trung niên có nước dừa rồi! Thật ra vốn là của mấy bạn bán cafe buổi sáng dùng không hết, để nguyên đống trước cửa quán. Tối khách nào thấy mà thèm, ổng cũng chặt ra lấy nước lấy cái quậy đường cho khách giải khát luôn!

Tối nay, vừa dọn hàng xong thì một bác tóc bạc sơ mi đóng thùng, mang dép da, tóc rẻ 7-3, mắt kính vuông, mặt nghiêm túc chuẩn không cần chỉnh đi vào. Vừa nhìn thấy cô phụ bếp thì hỏi luôn:

  • Nãy giờ con trai tui có ra chưa cô?
  • Dạ chưa thấy ai bác ơi! Bác ngồi chơi chờ anh xíu hén?

Ông già gật đầu, không hề mỉm cười, ngồi chễm chệ giữa bãi cát, hai tay đặt lên gối, thẳng lưng nhìn ra biển. Anh chủ quán nhìn ra, nghĩ thầm chắc chú này làm công chức hay thầy giáo nè, có vẻ đàng hoàng khó tính, không có được cà rỡn đâu nghen! Cô phụ bếp cầm menu đi ra:

  • Dạ bác dùng gì ạ?
  • Tui thấy có mấy trái dừa ở bển kìa, cô cho tui trái dừa đá đường hén! Với tui thấy có trái dừa khô lên mộng rồi kìa, chặt cho tui cái mộng dừa được không? Chấm sữa đặc nghen?

Cô nhìn vô anh chủ, thắc mắc mộng dừa là cái gì. Anh chủ nói vọng ra:

  • Dạ được bác, bác chờ xíu con chặt dừa nha!

Trái dừa khô để lâu nó sẽ lên mộng. Nó sẽ xì một cục trắng đục nhỏ nhỏ ra ngoài vỏ một chút. Đó là kết tinh của nước và cái dừa. Cục mộng bên trong là khối dinh dưỡng để chuẩn bị nuôi cây dừa con sắp đâm chồi nẩy lộc.Nói kiểu khác, nó là bầu sữa mẹ của cây dừa con. Cục mộng dừa tròn vo, xốp xộp, trắng như bông gòn, vị ngọt thơm thanh tao. Hồi xưa chưa có bánh kẹo gì nhiều, con nít hay ăn món này chấm sữa, như quà vặt vậy! Bây giờ thì ít khi nào thấy bán dữ lắm, may mắn thì mấy trái dừa khô nó mới lên mộng mà thôi!

Ca nước dừa to và chén mộng dừa với sữa đặc được mang ra. Ông già hớp miếng nước, cầm nguyên cục mộng dừa chấm vào rồi cắn rộp nhai ngon lành.

  • Cha con tui khoái món này dữ lắm cô! Từ hồi nó còn nhỏ là hai cha con ra bãi biển kiếm mộng dừa rồi! Hồi xưa ở đây dừa hoang mọc um tùm, ăn mệt xỉu luôn mà không hết.
  • Vậy hả bác? Giờ người ta quy hoạch chặt hết trọi, còn có mấy cây cho đẹp à! Bây giờ chắc anh cũng trung niên luôn rồi hở bác?
  • Đúng rồi, ba chục năm có rồi cô! Mà con tui chưa có vợ, lo làm ăn không! Đẹp trai lắm! Cô có chồng chưa? Chịu không tui giới thiệu con tui cho!
  • Chèn ơi! Bác chọc con!

Cô phụ bếp mắc cỡ cười khúc khích bèn lảng sang chuyện khác:

 – Anh làm nghề gì bác? Anh hẹn bác đi ăn khuya nè hén?

  • Nó làm bác sĩ đó cô! Nó giỏi dữ lắm! Từ nhỏ tới lớn học toàn nhất lớp! Lại có hiếu, ngoan ngoãn. Tui nói là không bao giờ dám cãi! Năm nào nó cũng cho tôi đi du lịch nước ngoài. Nó làm có tiền lắm cô ơi! Ai mà cưới được nó là có phước dữ lắm đó! Nó biết tôi hay mất ngủ nên hay rủ tôi đi ăn khuya, nên giờ tôi mới ra đây!
  • Anh với bác không ở chung hả bác?
  • Nó dọn ra ở gần bệnh viện rồi cô ơi! Đi làm tối tăm mặt mũi. Tôi còn mạnh nên không muốn phiền công danh sự nghiệp con cái. Nó bảo tôi dọn qua nhà nó hoài mà tôi không chịu, ở nhà cũ để dễ lau dọn mộ bả. Nó cất cái biệt thự to lắm đẹp lắm cô ơi!

Cô phụ bếp vâng dạ rồi đi vào quầy. Ông chủ đá mắt:

  • Người già hay tự hào con cái mình lắm em hen!
  • Dạ anh, em tò mò ông anh bác sĩ ra làm sao lắm, chuẩn soái ca dễ sợ! Hihi! Ông bác chắc tự hào lắm nên khoe con quá chừng luôn!
  • Chời ơi cô cũng ham lấy chồng bác sĩ hả?

Hai anh em phá cười haha. Ông già ngồi hơn một tiếng, uống cạn trái dừa, ăn hết mộng dừa, vẫn không thấy ai xuất hiện. Cô phụ bếp sợ ông già buồn bèn đi ra hỏi han:

  • Anh chưa tới hả bác? Bác có gọi cho anh chưa?
  • Chắc nó kẹt phẫu thuật nên chưa ra được. Tôi không bao giờ hối thúc con tôi! Công việc là quan trọng nhất, cô hiểu không?
  • Dạ con biết rồi, bác có dùng gì nữa không bác?
  • Để lát con tôi chọn, nó muốn ăn gì là tôi ăn theo cái đó!

Cô phụ bếp lại lật đật quay vào.

  • Ông già khó khăn ghê hen em.
  • Trời lạnh, bác ngồi ngoài đó lâu quá mà ăn mặc phong phanh em đang lo đây nè! Mà giờ không dám kêu ổng về.
  • Chờ tí nữa xem sao em?

Hai anh em chưa nói xong thì từ ngoài có một cô tóc hoa râm tầm năm mươi chạy vào quán.

  • Trời ơi ba! Con kiếm ba quá trời! Ba ra đây ngồi chi vậy?

Hai anh em còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì cô tóc hoa râm chạy ra chỗ bác kính vuông, khoác cái áo lên vai ông già.

  • Thằng Út nó chưa ra. Ba chờ nó, mày ra đây làm gì?
  • Ba về ngủ đi, thằng Út nó bận mổ rồi, mới nhắn con là ra không được kêu đón ba về nè.

Ông già nhăn mặt mà cũng gật gù:

  • Có trách nhiệm với bệnh nhân thế là tốt. Vậy thì tao về. Mày vào trả tiền nước đi!

Cô tóc hoa râm lủi thủi đi sang quầy, mắt đỏ hoét:

  • Ông chủ ơi, chừng nữa ba tui có ra đây ngồi làm ơn gọi cho tui nghen! Số tui nè!
  • Sao vậy cô, có chuyện gì hông?
  • Không có gì cậu ơi, thằng Út em tui nó bị tai nạn mất mấy năm rồi. Ba tui lẩn rồi không có nhớ là nó chết rồi, lâu lâu chờ cả nhà ngủ rồi lén lén mở cửa đi rong tìm em tui hoài. Lâu lâu là cả nhà phải toả đi tìm ông cụ suốt. Khổ lắm! Ai mà nói con ổng chết ổng chửi cho tối tăm mặt mũi luôn đó!

Hai anh em chủ quán trông ra bóng ông già ngồi thẳng lưng giữa bãi cát. Gió phất phơ mấy sợi tóc bạc trắng. Ổng không hề nghĩ là con trai cưng ổng mất, mà nỗi buồn sao nó trải dài từ tấm lưng của người cha xuống bãi cát, tan vào hàng dừa đong đưa trong ký ức.

Khang

Khang

Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau.

4 trả lời trong “QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ TÁM”

Thực sự lối viết của anh rất cuốn rất riêng luôn á, nhân vật gần gũi, từ ngữ mộc mạc, nhưng mà mỗi câu chuyện lại mang cảm giác lắng đọng tâm tư người đọc, truyện hay lắm anh nghen

“ Bãi biển là phải có dừa. Hình như đó là quy luật của tự nhiên rồi! Cái loài cây rễ chùm dễ ăn dễ ở, quẳng đâu cũng sống được, thân xù xì xấu quắc mà tán lá thì mát um đong đưa. Dừa đẻ con như động vật hoang dã, quẳng cái trái xuống cát lăn lăn rồi ăn nước ăn chất dinh dưỡng trong không khí, tự vùi mình tự đâm chồi mọc thành cái cây to như mẹ. Nước dừa ngọt mát, lờ lợ, người ta gọi là nước mắt quê hương.”
Cái đoạn này anh viết duyên quá, nghe lời văn mộc mạc chân chất gần gũi vô cùng, nghe như đang đứng ở bãi biển dưới tán cây dừa luôn.
Cảm ơn anh nghe.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *