Chuyện ăn

Câu chuyện thứ ba – Tôi béo thế nầy một phần là do anh boss đầu.

Covid quay trở lại nên đói dã họng. Sếp mới sợ covid quá nên cắt cử nhân viên trực văn phòng. Sáng vừa mưa vừa đói nên xoa bụng béo nhớ anh sếp đầu – sếp Giang.

Nói thật xưng hô cho tiện công việc và nịnh sếp trẻ trung chứ sếp Giang cách tôi 20 tuổi lận.… Đọc tiếp “Câu chuyện thứ ba – Tôi béo thế nầy một phần là do anh boss đầu.”

Mafia – Quả Cam Vàng Xứ Sicily.

Tiếng nhạc Jazz phiêu linh lãng đãng trong căn phòng rộng. Ánh đèn vàng làm những chiếc ghế gỗ lót da đắt tiền ánh lên một lớp màu nâu cánh gián bóng bẫy. Điếu Cigar Cuban thả một làn khói mỏng manh giữa cái gạt tàn pha lê. Điếu thuốc đắt tiền ngang ngửa phí sinh hoạt cả tháng trời của một gia đình công nhân nghèo, được vấn tay từ ba chiếc lá thuốc thượng hạng, cháy từng giây như đang đốt cháy cuộc đời người đang quỳ trước nó.… Đọc tiếp “Mafia – Quả Cam Vàng Xứ Sicily.”

Câu chuyện thứ hai: nồi cơm ma thuật và sự hình thành đế chế shipper và ngành dịch vụ

Lắm lúc nghĩ lại thì đời sinh viên bọn tôi chẳng khác nào cuốn Harry Potter phiên bản không-biết-phải-khóc-hay-cười cả. Tôi nhớ những thước phim đầu tiên cậu đến ngôi trường phép thuật, cả đời cậu chưa bao giờ được ăn như vậy và điều tuyệt hơn là nó như niêu cơm của thạch sanh.… Đọc tiếp “Câu chuyện thứ hai: nồi cơm ma thuật và sự hình thành đế chế shipper và ngành dịch vụ”

Ngộ Không – siêu nhân của tui, và những cú plot ác chiến của Ngô Thừa Ân.

Đúng giờ cái beng, tắm xong ăn cơm, ăn xong chải đầu bảy ba, mặc áo thun ba lỗ bỏ vô quần, kéo tới dú, ngồi ngay ngắn chờ cô phát thanh diên nói xong bái bai trên tin Thời Sự, là tới giờ đi thỉnh kinh của tui. Team đi Ấn Độ thỉnh kinh Bát Nhã gồm sáu thầy trò : Tam Tạng, buffer, mà until toàn đánh vào fighter gánh team là Tề Thiêng.… Đọc tiếp “Ngộ Không – siêu nhân của tui, và những cú plot ác chiến của Ngô Thừa Ân.”

Cô bán bún

Vội đi, bỏ đôi gánh bún. Ai xào bây giờ cô ơi!

“Răng con cũng trắng đều nè chú” Mỗi lần nghĩ tới Cần Thơ, tui lại nhớ con bé nói câu này. Hay chính xác hơn tui bắt đầu nhớ Cần Thơ theo cách đó từ lúc lên Sài Gòn. Một ngày trưa trờ trưa trật, hơi nóng đường Trần Văn Hoài bốc lên hầm hập giữa cái lạnh mang mác chớm xuân khiến người ta có cảm giác đang hấp bánh bao trong phòng máy lạnh.… Đọc tiếp “Vội đi, bỏ đôi gánh bún. Ai xào bây giờ cô ơi!”

Tạm lánh

Đáng lẻ hôm nay mình ra đây để viết mấy bài dài dài, ngầu ngầu, sầu sầu. Nhưng mà lười quá nên mình ngồi mở album 26 Individualism của Tùng ra nghe cho kì hết và đầu thì nghĩ miên man. Nghe hết album rồi không hiểu sau mình lại mở tiếp Always Remember Us This Way là cho nó loop nãy giờ.… Đọc tiếp “Tạm lánh”

Không biết ăn gì, “làm bát phở nhỉ ?”.

Đó là câu tôi hay nói mỗi khi phải quyết định ăn món gì mỗi khi có hẹn với bạn bè vì món này có người ăn người chưa, món nọ có người khen người chê, người này không ăn được a, người kia không ăn được b, vân vân và mây mây,…

Nhưng mà cứ chỉ cần bảo đi ăn phở thôi là chúng nó cũng sẽ gật gù đồng ý, vì nó là một lựa chọn quá đỗi là an toàn, một bát phở, 1 đĩa quẩy, thêm cốc trà đá, vậy là có một bữa ăn ngon và rẻ, xì xụp bát phở với nước dùng thơm phức, thịt bò mềm ngọt, thêm cái quẩy giòn tan và tráng miệng với ngụm trà đá, nếu ăn vào một buổi tối mùa đông lạnh buốt thì thật sự còn gì tuyệt vời hơn nữa ?… Đọc tiếp “Không biết ăn gì, “làm bát phở nhỉ ?”.”

Lại là lẩu nhưng say mèm

Vâng, lại là lẩu, chúng ta biết bao nhiêu khoảng thời gian cứ tụ tập với nhau thì tất cả những người có tâm hồn ăn uống sẽ nghĩ đến một cái nồi ở giữa với khói nghi ngút và những cái đĩa của thịt bò, thịt thăn, nấm,… Lần này, địa điểm ăn lẩu của tôi là ở một nhà hàng cách xa vài con phố với vị trí câu lạc bộ (CLB) tập võ Karate của tôi đang tập, và đây là dịp tổ chức kỉ niệm 11 năm thành lập của CLB.… Đọc tiếp “Lại là lẩu nhưng say mèm”

Lên đầu trang