Chuyên mục
Chuyện ăn

QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ SÁU.

BA RỌI KHO QUẸT

Bốn giờ sáng, sau cả đêm quần thảo hai anh em mệt phờ râu. Dạo này khách đông nên ông chủ quán hí ha hí hửng lắm. Hồi mới mở tưởng kiếm miếng cơm qua ngày mà nay khấm khá hẳn luôn. Bởi thế ổng cũng lên lương cho cô phụ bếp. Đang quét rác dọn dẹp từ từ đợi nốt mấy bàn cuối rồi đóng cửa luôn, thì ông chủ trong bếp ới ra:

– Nghỉ tay, ăn xíu rồi dọn tiếp nè em ơi! 

Cô phụ bếp rửa tay ra bàn thì thấy trước mặt thố cơm trắng bốc khói, một tộ kho quẹt kẹo như mạch nha. Loáng thoáng vài miếng ba rọi, vài cái tóp mỡ, hành tỏi, tiêu sọ dậy lên thơm nức mũi. Cạnh bên có dĩa rau lang luộc. Món này chắc ông chủ làm liu riu nãy giờ là có ăn rồi nè. Nhanh, mà có vẻ công phu ra phết vì nguyên liệu cầu kỳ đấy! Làm lâu rồi cổ biết ông chủ thấy lòa xòa thế thôi chứ ăn chơi kĩ tính lắm. 

– Ngồi ngồi, bới cơm đi em, tao đói sắp xỉu rồi! 

Cô bé chan miếng nước thịt kẹo đến kéo chỉ vô cơm, và một cái nghe mùi quê hương nó tràn vào trong dạ. Quệt miếng rau lang vô tộ thịt, ăn kèm miếng ba rọi nhỏ xíu, cắn một hạt tiêu sọ, đầu lưỡi tan ra một vị cay thơm man mác. Tự nhiên cái cổ nhớ bà ngoại dưới quê, lâu rồi không về thăm.  Nhìn lên thấy ông anh đang và chén cơm thứ hai. 

– Chời ơi ông ăn nhanh dữ vậy đau bao tử chết! 

Ông chủ cười hề hề dính hạt cơm ngay mép. Đang rôm rả trò chuyện về vợ với hai đứa con giờ này ngủ thẳng cẳng ở nhà, thì ông anh đứng dậy đi vô bếp. Cô gái chưa hiểu chuyện gì thì ổng mang thêm ra bộ chén đũa. 

– Có khách nha em. 

Từ xa trong công viên đi ra một bóng đen khập khiễng. Phía sau là bóng chiếc xe đạp thồ treo đầy bọc nilon, ụ lên như vận chuyển chiến trường. Qua bóng trăng chếch choáng bóng một ông già tóc trắng, hói nửa đầu, mặt quắc thước tóp teo như mấy ông giáo làng cơ khổ. Ổng mặc một cái áo lính đã sắp ngả hẳn sang màu rêu, huân chương trên ngực mốc meo, chẳng biết huân chương thật hay ổng nhặt ở đâu gắn cho ngầu. Trên cổ đeo chiếc tu huýt thể thao rẻ tiền, lủng lẳng trước cái áo may ô dơ hèm. Trên cổ áo vắt chiếc kính râm phi công nứt một bên. Hai tay vừa quơ lấy thăng bằng, chân trái hiên ngang chống đỡ trọng lượng cho cái chân phải bằng gỗ. Tới gần, người lính già đưa tay chào kiểu nhà binh:

– Binh Nhì báo cáo cho tôi gấp! Hôm nay đã hoàn thành nhiệm vụ chưa? 

Binh nhì chủ quán cười rõ to:

– Dạ thưa Chuẩn Úy, tôi đã nấu cơm xong! Mời Chuẩn Quý vào phòng ăn dùng cơm! 

Nói xong ông chủ quán cũng chào nhà binh, chân đạp cái phẹt, chiếc dép lào búng cát văng tùm lum! 

– Binh Nhì giỏi lắm! Cho phép dùng cơm chung với tôi! 

Cô phụ bếp vừa ngạc nhiên vừa mắc cười nhìn hai người một già một trẻ tung hứng. Đoạn Chuẩn Úy tiến vào bàn ngồi xuống trước. Chưa gì ổng hất cằm chỉ cô phụ bếp nói luôn:

– Cô là ai? Tại sao trong doanh trại có phụ nữ? Binh Nhì đâu giải trình đi?! 

– Dạ thưa Chuẩn Úy, đây là cô cấp dưỡng mới nhận việc ạ! 

– Được, cho phép dùng cơm chung với tôi! 

Cô phụ bếp quá chừng mắc cười rồi, bèn giả lả:

– Chú vui tính quá trời hén! 

– Đề nghị cô phải gọi tôi bằng thứ bậc! Trong doanh trại phải theo quy tắc! 

Ông chủ quán nói nhỏ vô tai cô bé:

 – Ông già bị lẩn rồi em ơi, em cứ diễn xuất theo kịch bản của ổng đi. Ổng hiền khô à, khu này ai cũng biết. Đi lụm bọc hết nguyên xóm quán nhậu cả đêm rồi thường về đây chơi với anh á! 

Cô phụ bếp nhìn sang thì ông già lấy chén bới cơm, chan nước thịt lên cơm trắng y như cô. 

– Chuẩn Úy ăn rau nè Chuẩn Úy! 

Cổ gắp một miếng rau lang bỏ vào chén ông già. 

– Ngoan lắm! Cám ơn cô cấp dưỡng! Thịt kho quẹt nêm vừa miệng lắm! Tôi thưởng cô một phiếu ăn! 

Hai anh em tủm tỉm ngồi kế ông già, cả ba gắp ba rọi cắt vụn bỏ vào miệng nhai nhóp nhép rất khoái khẩu. Ông già và cơm ào ào. Vừa ăn vừa tấm tắc khen cô cấp dưỡng. Ông lớn tuổi mà ăn khỏe loáng cái hết ba chén cơm đầy! Ăn xong, ông moi trong túi ra cọc vé số:

– Mời Binh Nhì và Cô Cấp Dưỡng mua công trái Quốc Gia! 

Cô cấp dưỡng cười ha há ông chú quá trời nhập vai luôn rồi chời ơi. Bèn cầm xấp vé lựa ra hai tờ ủng hộ. Ông Chuẩn Úy cười hề hề cám ơn rồi cầm chén đũa dọn vô bếp. 

– Chuẩn Úy ơi để tôi làm cho. 

Ông chủ đưa tay ngăn nhỏ em lại. 

– Em cứ ngồi đấy xem đi! 

Ông già khập khiễng mang chén đi rửa lách cách trong bếp, xong cầm bịch rác quán to tổ bố khệ nệ đi ra. 

– Binh Nhì, Cô Cấp Dưỡng nhận lệnh! Tôi đi công tác, cả hai ở lại bảo vệ doanh trại cho kĩ, nghe chưa?

Lần này cả hai đã hiểu ý, liền chào nhà binh đồng loạt đáp trả:

– Tuân lệnh chuẩn úy! Chuẩn Úy đi đường mạnh giỏi! 

Chuẩn Úy đưa tay chào, xong cầm bịch rác cà nhắc đi ra phía công viên bỏ cạnh cái thùng hình con chim cánh cụt. Sáng là có nhân viên vệ sinh đến lấy. Quãng đường từ quán ra đó tầm 50m, ông đi gần 10 phút mới tới. Xong ông leo lên chuyên cơ, khởi động máy bay đi luôn, chở theo đống nilon phế liệu lỉnh kỉnh. Bóng người lính khuất sau màn đêm. 

Anh chủ quán vừa nhìn theo ông già vừa nói:

– Quân tử người ta không có xin ăn không đâu nghe em. Tự tôn quân nhân của ổng là có làm mới có ăn. Ổng rửa chén quăng rác là để trả tiền cơm đó. Có bữa anh thấy ổng dọn rác quanh quán, rồi tự đứng giữ xe khách dùm anh ngoài công viên nữa. Anh không có kêu mà ổng tự làm hết trơn! 

Cô cấp dưỡng lại nhớ tới bà ngoại ở quê tám mươi rồi ngày nào cũng cãi lời con cháu đẩy xe trái cây ra chợ bán.

Khang

Khang

Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau.

Một bình luận trong “QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ SÁU.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *