
LẨU MẮM KHO.
Hôm nay ông chủ quán mang cái ti vi cầm tay ra đặt trên quầy. Còn sớm nên hiện quán không đông khách mấy. Chỉ có vài khách mối quen như anh Tài, anh Trịnh, chị Gái đến ngồi chơi tán gẫu. Thấy ổng mở ngay chương trình Siêu Đầu Bếp thì cả bọn chụm lại xem.
Chương trình này hiện đang ăn khách, làm mưa làm gió ngay khung giờ vàng bên Mỹ. Nhà đài nước mình cũng mua bản quyền chiếu mỗi tuần. Lý do mọi người tụm năm tụm ba vô coi là vì có một cô gái Việt Nam 100% tên là Hường Nguyễn, đấu ngang tay với mấy anh Huê Kỳ, Châu Âu, Đại Lục, này nọ, vô tới chung kết rồi!!! Chị Gái vỗ lên đùi cái chát:
– Chèn ơi số này tuần rồi nè anh! Con Hường nó nấu cái món bún bò Huế dẹp hết ba cái mì ống, mì sa tế, xì pát ta của mấy ông Tây ông Tàu nè anh! Đã dễ sợ!
– Con nhỏ tài dữ dằn! Trời ơi tao coi mấy cha nước ngoài húp đồ ăn Việt sột sột mà sướng lây! Tự hào quá bây!!!
– Ai đồ của tui đóoooo! Thuần Việt từ cái tên tới con người luôn nghennnn! Nghe đâu ẻm đẻ bên đây mà qua bển định cư từ nhỏ! Không mất gốc luôn nghen mấy cha!!! – anh Trịnh la um sùm.
Cả đám nhao nhao nhìn ông giám khảo tóc vàng mập bự húp tới giọt bún bò cuối cùng, đưa ngón cái gật đầu lia lịa. Vòng thi này bạn Hường được một con 10, hai con 9, dẫn đầu chủ đề ” Mì ” luôn. “Mì” nghĩa là “Noodle”, nó cũng bao gồm luôn bún, hủ tíu, mì ống, hoành thánh … Công thức nguyên bản bún bò Huế, thơm thơm cay cay, món ăn truyền thống, ai cũng ăn, từ Hoàng Đế triều Nguyễn cho tới thường dân xứ kinh kỳ, chiếm trọn trái tim các vị ẩm thực gia hàng đầu thế giới. Chắc là mấy ổng chưa bao giờ ăn cái tô nào trên thế giới có quá trời bộ phận con bò từ đuôi, thịt tái, mỡ, thăn nội, thăn ngoại, bắp, huyết, gân, bò viên, và đặc biệt là nạm. Bên trên lại thêm một khúc chả bò. Nước súp thì từ xương bò mà ra. Tô bún bạn Hường phân tích là trong đó không hề dùng ngũ vị hương để khử mùi tanh, mà hoàn toàn dùng sả. Lại theo đúng truyền thống là phải có khóm, mắm ruốc. Bên trên là bò mà bên dưới đáy tô là giò heo, theo đúng thuyết âm dương này nọ. Trong tô đủ các vị mặn ngọt chua cay. Các vị giám khảo nghe nói tới đoạn món này từ ngày xưa dùng dâng cho vua, rồi lan ra dân gian, đến nỗi bước ra đường mười bước là gặp một bà gánh bán lề đường ở Huế thì vỗ tay rào rào. Cái món gì mà phức tạp dữ dằn mà lại bình dân đi đâu cũng gặp!
Cả đám khán giả bãi biển cũng vỗ tay rào rào theo. Ông chủ quán nói luôn:
– Anh coi cái này anh ngứa nghề bây! Tao nấu nồi mắm kho chiều giờ nè, ngồi dô ăn cho quê hương coi, tao đãi!!!
Nguyên quán hú hét um sùm dzui quá dzui! Đoạn đâu bàn kéo ghế dọn chén xôm tụ cả góc bãi biển.
– Em ăn ké với được hông mọi người?
Mọi người quay lại nhìn, ai cũng há hốc mắt chữ o mồm chữ a. Cô phụ bếp quay qua chỉ chỉ trỏ trỏ lên ti vi:
– Ụa ụa ụa… Chị… Hường?!!! Chị đang trên ti di mà? Ụa ụa…
Trước mặt mọi người hiện ra cô gái nổi tiếng, xinh đẹp , cao chừng mét sáu, tóc nhuộm màu xanh dương chấm vai, bấm khuyên muốn hết vành tai bên trái. Cổ mặc cái áo thun hai dây, tay trái xăm kín các hình rau củ quả, cười toe toét khoe cái răng khểng đính hạt kim cương sáng choang. Cổ nháy mắt tinh nghịch.
Cả bọn ồ à nhao nhao, anh Trịnh moi điện thoại ra tính xin selfie, chị Gái nhìn từ đầu tới chân chặc lưỡi, còn anh Tài nhanh như cắt check in với thần tượng. Anh chủ quán cà lăm:
– Chèn ơi, anh hâm mộ em lắm!!! Sao em ở đây vậy? Anh tưởng em đang thi bên bển mà?!!!
– Em bí ý tưởng vòng chung kết rồi anh ơi! Em dìa quê mẹ kiếm ý tưởng ấy mà. Mới đáp máy bay hồi tối …
– Chòi oi quán tui lên hương rồi quý dị ơi!!! Đâu đâu thằng nào con nào chê anh nấu ăn dở đâu?!!! Ngừ nổi tiếng tới ăn rồi nè bâyyyyy!!!!
Mọi người cười rần rần, cô đầu bếp cười giòn nhứt.
– Em ra bãi biển dạo thấy cả nhà đang coi chương trình có em trỏng nên em ghé vô chứ em có biết anh bán gì đâu – Cô đầu bếp đáp bằng giọng lơ lớ.
– Chời em làm anh quê nhaaa, giờ muốn ăn mắm kho hay không nói đi!!!
– Ăn chứ ăn chứ, em dỡn em dỡn!!!!
Mới nói dứt cô phụ bếp nắm tay dắt cô đầu bếp ngồi vào bàn.
– Kệ thằng chả đi chị, chả khoái nói xàm lắm!!!
– Nói xàm là nói giỡn á hả em?
– Đúng dồiiii!!! Là tào lao bí đao á!
– Tào lao bí đao?
Cô đầu bếp cười tươi như bông hướng dương, thấy mọi người quá trời thân thiện. Ông chủ quán bưng nguyên nồi mắm kho tổ bố đặt lên bếp gas, lại dọn thêm bún, cơm, mắm ớt, nguyên rổ rau to xanh mươn mướt!
– Em có nghe tới mắm kho chưa?
– Dạ có anh, có ăn bên bển rồi, mà sao nó không giống vậy?
– Sao giống được! Bên bển làm gì có đủ gia vị, mắm đóng gói hút chân không làm sao thúi được, làm gì mà có rau cho mày ăn tràn bản họng em eiiii!!!!
Vừa nói ổng vừa gấp bún, chan nước mắm kho, vớt quá trời thịt cá cho con bé. Con bé gấp một miếng mực, nhai chậm chậm nhìn chầm chầm nồi lẩu sôi ục ục.
– Ăn nhiều dzô nha em! Hải sản anh mua sáng sớm hôm nay ngoài cảng á. Rồi có cá lóc nè, ba rọi nè, có rau muống rau nhúc, so đũa nè, đặc biệt có cù nèo luôn nè em!!!
– Cù nèo?!
– Rau đó em! Em không biết cù nèo hả? Rồi điên điển, cà tím nè. Cái này mới độc nè: bông lục bình!
Cô đầu bếp Việt Kiều mắt tròn mắt dẹt ráng nhớ mấy cái tên rau địa phương. Gió biển thổi vô man mát. Cổ húp miếng nước lẩu và bún vào miệng chóp chép. Cảm thấy món này ngộ, ăn thịt cá thì ít mà ăn rau quá trời. Có mấy loại mới thấy lần đầu. Người này gắp một miếng bỏ vô chén cổ, nói nói, người kia gắp thêm một miếng, lại kể kể, mới xíu chén cô đầu bếp đầy tú hụ. Cô gái tóc xanh cảm thấy ăn mắm kho thì ít mà nuốt vô mình cái tình đồng hương thì nhiều. Tự nhiên thấy ngon quá! Cổ ăn từ từ chậm rãi, vừa nhìn anh chủ quán ba hoa, vừa cụng rượu đế với anh Tài chị Gái, vừa nghe anh Trịnh hát một bài nhạc chế tục tĩu theo điệu Bolero. Đồ ăn xứ này từ rượu tới lẩu cái nào cũng đậm vị không có nhạt như đồ Tây vậy ta. Anh chủ quán uống liên tục mặt đỏ choét, bé phụ bếp cười hí hí nhai đậu phộng luộc. Trăng trên cao sáng vằn vặt, sóng biển nhấp nhô xa xa… Cô đầu bếp thấy mình như đang ngồi với mấy ông anh, bà chị, nhỏ em, bà con lâu ngày gặp lại.
– Anh ơi, dạy em nấu mắm kho đi? Anh làm em nhớ hồi nhỏ mẹ em hay nấu em ăn lắm. Mà nào giờ em ăn không được vì thấy nó nồng vị quá. Mà sao giờ lại thấy nó ngon, lạ ghê.
– Trời dễ lắm em, đầu tiên em phải chọn mắm, ngon nhứt là mắm cá linh nhe…
Chừng một tháng sau, ti vi chiếu tập chung kết cuộc thi. Cô đầu bếp tóc xanh bưng vô nguyên nồi mắm kho với nguyên rổ rau đủ loại. Mọi người thấy rau tùm lum mà không có mấy món đặc trưng bên đây bèn chặc lưỡi. Mấy ông giám khảo húp nước, gấp vài miếng thịt nhai nhai. Rau cũng thử trụng vô vài loại nhai nhai rồi không ăn nữa. Cuối cùng, cổ chỉ xếp thứ tư, nhận giải đầu bếp ấn tượng. Khúc cuối phỏng vấn cổ nói ngắn ngủn có mấy câu bằng tiếng Anh có Vietsub:
– Em cám ơn mọi người. Em biết hôm nay em thất bại là vì em không tìm được nguyên liệu chính trong món của em: vị quê hương. Nhưng mà em dám mang cái món khó ăn này ra thi là em thấy thỏa mãn lắm rồi! Tuy em không đạt giải nhất nhưng em không bỏ cuộc đâu! Chắc chắn em sẽ tìm được cách mang cái vị này ra thế giới! Em sẽ làm mọi người ăn xong là nhớ tới cảnh gia đình quây quần. Xong em sẽ quay về nấu cho thầy dạy món này cho em ở Việt Nam ăn, cho ổng khen em thì em mới chịu!
Nói xong cổ cúi đầu chào. Anh chủ quán nghe tim mình đập thịch thịch khóe mắt cay cay.