
NƯỚC CƠM.
Đúng mười hai giờ đêm cái boong, hai anh em đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng đón khách. Mấy bữa nay mưa một tí nên hơi ẩm ê, may sao hiện tại thì trời ráo, trong gió còn tí hơi lạnh thôi. Chuyện chưa từng có ở quán bao giờ, hôm nay bỗng xảy ra: có siêu xe đậu trước quán. Xe Đức siêu đắt tiền, màu đen cáu cạnh. Ông chủ còn chưa kịp xuýt xoa thì anh tài xế đã mở cửa cho VIP bước xuống. Một ông già mập bự hơn trăm ký.
Ông chú tóc muối tiêu để dài buộc đuôi ngựa. Chiếc blazer quá khổ không che được hình xăm ra tới tận ngón tay. Mặt hồng hào phốp pháp, giày da Oxford hàng hiệu, chiếc nhẫn kim cương ở ngón tay sáng hơn mặt trăng trên trời. Chú mập chậm rãi bước vô quán.
– Con trai ơi, kiếm dùm chú cái ghế bự bự chắc chắc đi con. Yếu yếu chú ngồi nó gãy con.
– Dạ dạ có chú ơi chờ con tí chíu!
Chú cháu cười hề hề, cô phụ bếp thích ông già đại gia mà thân thiện dễ mến ghê nơi. Đoạn ông chủ quán khệ nệ khiêng nguyên cái ghế dựa bằng cây của ổng hay dùng ngồi ngủ trong góc bếp ra. Chú mập từ từ an tọa, ngồi ngay trước quầy. Cô phụ bếp ra hỏi han:
– Chèn ơi chú phong độ quá à. Chú là khách du lịch phải hông?
– Tao mới ở nước ngoài về thăm quê con. Hồi xưa má tao có cái nhà cây ở tuốt mé kia bãi biển này nè, mà giờ người ta xây cái trạm thủy lợi gì gì ngay đó rồi. Tao ngồi quán ngắm biển nhớ chiện xưa con ơi! Bãi biển giờ đẹp quá, hồi đó dơ thấy mẹ à, tao chuyên môn đi bứt rau muống biển nấu canh ăn nha con!
Ông chú mập vừa nói vừa cười tít mắt. Cái mặt hả hê vui sướng như trở về thời con nít ở truồng tắm biển. Tự nhiên cô phụ bếp thấy nét nói cười chú mập thân thương quá đỗi.
– Dạ chú dùng gì để con nói anh nấu.
– Cho tao chai bia lạnh đi con. Tao uống một chút đồ ăn tao kêu sau. Chưa đói. Cho thằng lính chú chai nước ngọt đi nó lái xe, hê hê…
Cô phụ bếp vâng dạ gật đầu chào anh tài xế. Anh này cao to đẹp trai lịch sự gật đầu chào lại. Ông chú trỏ tay ra phía biển tối thui:
– Ê ê mày thấy cái cục đá bự ngoài kia không, chỗ đó tao chuyên môn nhảy lộn mèo ùm xuống biển nè mậy!
– Ê ê khúc này hồi xưa có cái gốc dừa, tao chuyên môn tè vô cái cây đó không đó.
– Ê ê chỗ này hồi đó tao lén đi tắm bị vọp bẻ mém chết. Má tao bả vừa khóc vừa lấy roi đánh tao tại chỗ luôn nè.
Ông già vừa uống bia vừa nói liên tục. Anh tài xế thì gật gù sếp hồi xưa quậy dữ vậy hén! Có hai ông khách thôi mà rôm rả. Hai anh em chủ quán đứng nghe chuyện xưa cười thầm ông già dễ thương ghê.
Đúng lúc đó thằng bé thùng cạc tông lại đến quán. Chắc lại kiếm chị Gái chứ đâu. Ông già vừa nhìn thấy thằng nhỏ chỉ tay nói um sùm:
– Trời trời hồi nhỏ tao ốm nhom nhỏ xíu đen thui nhìn y chang thằng bé này nè tụi bây! Giống tao quá trời luôn con! Lại đây lại đây ông biểu coi!
Thằng cạc tông lại gần khoanh tay nhưng chào lí nhí trong miệng không nghe được chữ nào.
– Mày ngồi lên đây kế ông chút coi! Trời ơi! Hồi xưa tao cũng hay mặc cái áo gió của ông già tao y rang vậy nè. Mẹ bà bây, giống quá giống. Con ăn gì không con trai? Tao bao nghen!
– Dạ con ăn gà gán!
– Mày còn nhỏ mà khoái đồ Tây đồ U vậy con? Ông chủ ơi có gà rán không?
– Dạ con còn bột nè, để con rán cho nó mấy cái đùi nghe.
– Ờ ờ nhanh đi con. Tụi nhỏ hay thiệt bây, giờ tao mà nghe mùi gà rán là tao ngán tới bản họng rồi! Ăn gà rán ít thôi nghe con nữa già mập giống ông khổ lắm!
Ông già có vẻ vui tới kích động luôn cười nói ha hả. Anh tài xế tủm tỉm nhấp miếng coca. Thằng nhỏ thấy ông già vui quá cũng ngồi nhìn ông già múa may cười hê hê theo.
Lúc đó thì các bàn bên cạnh cũng lai rai vài khách rồi. Có một bàn gần đó là gia đình ba người đang ăn tôm nướng. Ông bố phì phèo khói thuốc trước mặt con. Còn bà mẹ thì đang xé hộp sữa cho con uống luôn mồm cằn nhằn thuốc hôi quá bảo ông ra kia mà hút. Đoạn bả kêu la ỏm tỏi:
– Chời ơi sao ông không mua sữa nhập tui dặn rồi mà ba cái nội địa sao mà uống?
– Người ta hết rồi tui mua đại luôn!
– Đại cái gì mà đại nào giờ con mình uống sữa nhập không mà!
Ông chú mập ngồi trầm ngâm, xong quay qua nói với anh chủ quán đang xào nấu trong bếp.
– Con trai ơi, mày làm cho chú món này được không? Nó hơi kì cục mà chú thèm quá không biết kiếm ở đâu ra.
– Chú nói đi chú, con làm được con làm cho không sao đâu!
– Mày biết nấu nước cơm không con?
– Nước cơm? Chèn ơi lâu dữ lắm con mới nghe cái từ này luôn á chú. Con biết mà, chú chờ con xíu!
Ông chủ quán bắt cái nồi đất lên bếp, bỏ lon gạo vô, không thèm vo, châm nước hơi nhiều một tẹo rồi mở lửa liu riu. Ông già mập uống xong thêm hai chai bia nhắm với đậu phộng luộc thì cơm sôi ục ục. Anh chủ chắt nước cơm sôi đó ra, mấy phần cám gạo li ti trong vỏ trấu bám lên trên mép tô. Váng tinh bột lợn cợn nổi bong bóng. Mùi thơm của gạo sực lên trong khói bếp. Ông già mập ngồi bên ngoài nhìn vào hít hà:
– Đúng rồi đó bây! Bỏ thêm miếng đường quậy lên con! Chết bà tao bữa nay rồi đã quá!
Anh chủ quán cười thầm, thời nay ai cũng nấu nồi cơm điện ông kiếm không ra nước cơm là phải rồi. Bán cái này lời lớm bao nhiêu ai mà chịu bán cho ông chớ. Tô nước cơm đặt trước mặt ông chú mập, ổng nuốt nước miếng đánh ực.
– Mẹ bà, mày còn không vo gạo là tao biết mày biết làm rồi. Vo gạo sạch quá cái váng sữa ở trên nó không có thơm con!
Ổng nhìn qua thằng bé thùng cạc tông:
– Mày ăn gà rán, mà phải uống hết chén nước cơm này với ông nghe!
Xong hai ông cháu mỗi người cầm một chén húp. Cái vị ngọt ngào, béo béo, thơm thơm, bùi bùi trôi vô trong dạ. Ông chú già khà một cái lớn nói:
– Má tao hồi xưa ngư dân mà, đói chết mẹ, nước mắm không có mà ăn nữa toàn pha nước muối dùng thế. Bả ốm tong ốm teo như cây tre, làm gì có sữa mẹ cho tao uống. Sữa lon hồi xưa cũng mắc lắm. Cái bả nghe dân gian người ta chỉ, nấu nước cơm cho con uống thế. Bả cho tao uống, rồi đút ngón tay vô miệng tao cho tao nút như bú mẹ vậy đó. Uống tới lớn luôn. Gạo hồi xưa xấu quắc dở ẹc à. Nước cơm nó lợn cợn bông cỏ với có mùi khen khét nữa. Sau tao vượt biên, má tao chết bên đây tao có về đưa tang được đâu. Tới giờ tao nhớ hoài cái mùi nước cơm bây ơi…
Đoạn cuối câu chuyện ông già òa khóc hụ hụ, câu từ nó ướt mem nước mắt. Anh tài xế với cô phụ bếp tinh ý, đứng che che cho người khác không nhìn. Thằng nhỏ cạc tông uống xong chép chép miệng, nhìn ông chú mập chằm chằm. Đoạn nó gói cái đùi gà vô khăn giấy chắc đem về cho mẹ. Cô phụ bếp khóc theo, đưa tay bịt miệng.
Khóc đã, ông chú mập chậm chậm mắt, nhìn lên thấy cả đám nhỏ quây quần nhìn mình. Ông già nói sang chuyện khác:
– Cháu chủ quán, đây là namecard của tao. Số trong này là của tao không có thư ký thư bọng gì hết. Mày ở đây buôn bán ai làm khó mày thì mày gọi tao, tao dẹp cái một. Mày có khó khăn vốn liếng nói tao, tao lo. Giữ cái quán này cho chú, lần sau về nước chú ghé nữa, nghe con!
Nói xong ông lão dúi tiền xuống đít tô nước cơm đã húp sạch bách, đứng lên đi ra xe. Ông già đi khuất, cô phụ bếp dọn bàn thì thấy ổng để lại hai triệu, tiền năm trăm ngàn mới tinh. Cô giật mình đưa tiền qua anh chủ quán. Anh chủ ngoắc thằng nhỏ cạc tông:
– Con chạy dìa nói mẹ, bên quán chú có mạnh thường quân từ thiện, kêu mẹ qua lấy quà!
Một bình luận trong “QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ BẢY.”
Ủng hộ