Nhân vật chính của chúng ta trong câu chuyện này tên là Chếch. Chếch, cậu học sinh bình thường như bao người, đang ngồi lơ mơ trong giờ Vật Lý. Cậu đang tận hưởng việc ngồi tương tư với trời xanh, nhìn mây phủ sương mờ phía tít tít xa xa, ánh nhìn của cậu xuyên qua khẽ lá, xuyên qua cả những giọt sương đọng lại buổi ban mai, hướng đến những thứ xa xôi nhất ở chân trời mà nếu người người nhìn vào thì chắc hẳn nghĩ cậu đang thương nhớ mười đôi cô gái xinh xinh mà cậu gặp hôm qua, khi đang trượt trên tấm kính của cái người ta hay gọi một cách rất sang miệng : “Sờ-mát-phôn”.… Đọc tiếp “Chuyện vu vơ tuổi hồng”