
TÀU HỦ LUỘC.
Quán ăn bãi biển này rất rất rất nhiều thành phần thực khách. Nếu bạn làm một ngành nghề gì đó thì sẽ phải xác định phân khúc khách hàng này nọ, nhưng ở đây thì không! Mọi người từ người bán vé số cho tới đại gia đi siêu xe, từ công chức cho tới dân xã hội, từ xe ôm cho tới diễn viên nổi tiếng, đều có thể ghé qua. Nửa khuya rất ít sự lựa chọn để bạn chọn được chỗ ngồi ăn uống thư giãn, đặc biệt là chỗ thanh mát thoải mái bình dân như này. Thường thì mọi người không hề quan tâm nhau ai là ai, địa vị bối cảnh, vào là ăn nhậu thôi. Nhưng hôm nay, trong quán có một sự đối lập cực mạnh mà anh chủ quán lẫn cô phụ bếp đều trông ra ái ngại.
Kế quầy có một cô lớn tuổi ốm o gầy mòn kêu tô mì gói, vừa ăn vừa ọi ọi nhìn khổ không chịu được. Bả mặc một bộ đồ bộ cũ xì, cái áo gió cũ xì, đội cái nón len trùm kín tóc cũ xì, trên cổ quấn cái khăn rằn cũng cũ xì. Sát bên một cái bàn, thì một bà cô mập bự đeo vàng đỏ choét, mặc nguyên bộ váy đính kim tuyến sáng choang, trang điểm đậm lè, đeo bóp đầm hàng hiệu, ngồi ăn hải sản ê hề với hai người bạn nữa. Hai cô chắc trạc tuổi nhau mà khác nhau xa quá. Cô ốm chắc là sương gió cuộc đời nó quật bả dữ quá, nhìn khắc khổ già nua héo úa. Cổ ngồi túm tụm ăn không dám nhìn ai. Cô mập thì rạng rỡ đầy sức sống, ăn to nói lớn cười ha hả! Cô mập lấy cái điện thoại cảm ứng mới toanh vừa bán ra tuần trước, giá vài chục triệu, mở live stream chào bạn bè um sùm. Cô phụ bếp nhìn, quay qua nói với ông anh:
- Úi, quay stream vậy, người ta thấy sau lưng có cô ốm, tội cô ốm chết.
- Thôi kệ người ta đi em, cô mập đâu có làm sai gì đâu. Đời ai nấy sống mà!
Cô ốm vẫn cắm đầu ăn. Hình như đường tiêu hoá bả bị bệnh, ăn uống khổ sở quá. Cô phụ bếp thấy vậy mang cho bả cốc nước ấm. Bả ngước nhìn gật đầu ánh mắt tràn đầy vẻ biết ơn, nhưng bả không trả lời gì cả. Cô mập đang lột con tôm càng to tổ bố, quay qua nhìn cô ốm. Bả hỏi giọng sang sảng:
- Chị nón len? Bà có bị bệnh không? Ăn ọi dữ vậy?
Cô phụ bếp hơi lo lo, cảm thấy không biết cô mập sẽ nói gì tiếp theo… Lúc này cô ốm mới lên tiếng:
- Dạ em có khối u trong bao tử, em ăn hay bị trào ngược …
- Tui nhìn chị là tui biết rồi. Nói nghe, chị ăn mì gói độc dữ lắm, ăn chay đi, đừng có nêm nếm nhiều, nó làm chậm quá trình phát bệnh. Đi khám chưa? Bác sĩ nói sao?
- Dạ em ăn vầy cho đỡ tốn…
- Ăn chay có mắc đâu? Nghe lời tui đi! Chủ quán làm cho dì này dĩa tàu hủ luộc. Đừng nêm gì hết nghen!
- Dạ thôi em ăn mì gói được rồi!
- Nghe lời tui đi! Nhà tui có người bệnh mà!
Anh chủ mỉm cười, lấy hẳn một khuôn tàu hủ Nhật hẳn hoi, bỏ vô nồi đun cách thuỷ. Mùi đậu nành bốc lên thơm thơm. Trong lúc chờ đồ ăn, cô mập hỏi thăm quá trời, cô ốm thấy bả nhiệt tình cũng ngồi kể chuyện nghèo khổ, neo đơn, làm giúp việc mà còn bệnh tật này nọ. Kể một hồi chắc bả tủi thân, khóc rưng rứt. Cô mập gật gù động viên, nhưng mà cái giọng bả vẫn sang sảng nói một cái đứng tuốt trong bếp còn nghe… Chút xíu sau là dĩa tàu hủ trắng tinh đặt trước mặt cô ốm. Cô mập thò cái tay đeo vàng nặng trĩu, dẻ ra từng cục nhỏ rồi chìa trước mặt cô ốm:
- Bỏ tô mì đi, ăn hết dĩa này. Tui trả, oke chưa?
Hai anh em nhìn nhau, thấy vậy chứ người ta tử tế ghê hen?
- Nãy giờ tui livestream, bạn hàng vô coi nhiều lắm. Tui có nói hoàn cảnh chị lên rồi đó. Người ta đòi phụ chị chữa bệnh quá trời nè. Bà nói đi, tên gì, mấy tuổi, ở đâu? Bị làm sao? Lát tui ghi lại rồi tui tính cho nghen!
Cô ốm không hiểu livestream là sao, mà đoán là chắc bạn bè cô mập trên in tẹc nét, nên vừa quơ tay từ chối vừa lắc đầu:
- Dạ thôi em buồn em kể chị nghe thôi chứ em không sao đâu!!!
- Thôi cái gì, tui nhìn chị là tui không có chịu nổi! Mà bà ăn đi chứ!
Đoạn cô mập gấp tàu hủ bỏ vô chén cô ốm, xong quay qua nói oang oang vô điện thoại:
- Mấy anh mấy chị quyên góp bao nhiêu inbox em nha, em lấy uy tín em ra đảm bảo đúng người đúng việc, sao kê sao bọng rõ ràng, đó giờ làm ăn với em hiểu tánh em mà phải không? Đây nè, em ra 10 triệu, hai nhỏ bạn kế em cũng quyên góp liền đây nè! Ngày mai sáng em qua nhà bà ốm luôn, em trực tiếp cho anh chị xem nhà bả luôn nghe!
Hai anh em nhìn cô mập há hốc mồm ở đâu ra bà cô hào sảng, bốp chát mà hành xử răm rắp ào ào vậy chèn! Nãy giờ là livestream thiệt luôn á hả?… Cô ốm cúi đầu không dám nhìn lên…
Dĩa tàu hủ gần hết, cô ốm chào cô mập xin phép ra về. Cô mập dúi vô tay cô ốm một tờ tiền mới tinh, nói sáng mai tui qua nhà bà. Nói thiệt, làm thiệt, con này mập chứ không có nói dóc bao giờ. Tự đùa xong tự cười hả hả, cô mập cũng tính tiền rồi ra về. Phụ bếp và anh chủ nhìn nhau, sao có người đàn bà kỳ lạ dữ vậy.
Rồi câu chuyện về hai người đàn bà mập ốm cũng đi vào quên lãng. Một tháng, hai tháng, ba tháng… Lâu dữ lắm lâu thấy cô mập mới ghé quán. Mới ngồi cái phịch, cô mập gọi luôn dĩa tàu hủ luộc không nêm nếm. Cô phụ bếp lân la hỏi thăm cô ốm, tự nhiên cô mập khóc, khóc hụ hụ luôn:
- Mày biết cô quyên tổng cộng bao nhiêu không con? Gần hai trăm triệu, mà không đủ! Cô bù thêm luôn! Mà mày biết sao không, tao biết tiền giúp bả đỡ đau thôi, chứ bả nặng quá mà con, bả chết rồi! Tao tụng kinh tao vái có phép màu phù hộ cho bả hết bịnh, mà không được con ơi! Tiền nó không mua được cái mạng thiệt rồi mày ơi!
Cô phụ bếp trầm ngâm, nhìn cô mập. Lòng thắc mắc không biết là bả khóc vì thương cô ốm, vì làm hết mình mà vẫn không đấu lại thần chết, hay vì cả hai nữa. Phụ bếp mới buộc miệng hỏi một câu:
- Cô ơi con hỏi cái này nhe, ví dụ thôi nghe, lỡ bữa đó cô ốm cổ không phải bệnh nặng thiệt, mà cổ làm cho cô thấy tội nghiệp thì sao? Tại con thấy cô làm nhanh quá con thắc mắc thôi à, không có ý gì hết trơn á!
- Thiệt nha mậy, cô mà thương người cô giúp tới công chuyện, mà tao không hề suy nghĩ hay đắn đo luôn, tính tao nó vậy! Không có hội nhóm gì ráo, đụng chuyện giữa đường là giúp luôn! Lỡ bị gạt thì tao chịu, tao xin lỗi bạn bè, tao đền, hết chuyện!
Đoạn bả vừa lau nước mắt vừa gắp tàu hủ ăn. Tàu hủ vị béo béo, bùi bùi, làn lạt. Đúng ra chấm muối tiêu chanh, ăn kèm rau răm là xuất sắc luôn, nhưng cổ toàn ăn không. Ăn liền miệng hết cục này đến cục khác. Ăn một lèo gần hết dĩa. Con người ta ngộ ghê, kỷ niệm dính với món gì là thèm ăn món đó, bất chấp trải nghiệm. Chắc tại đồ ăn nó trôi từ ngoài vô thẳng vô bụng dạ, nên nó gợi nhiều quá khứ.
- Hồi xưa chị hai cô bị bệnh y chang bà ốm luôn mày. Xong nghe dân gian chỉ cho ăn chay, ăn tàu hủ suốt. Sợ bả nhìn đồ mặn thèm, tao ăn tàu hủ theo luôn. Không nêm nếm con mẹ gì hết. Mới đầu ăn còn thấy ngon, ăn riết ngán thấy bà luôn.
Bả cầm ly nước ngọt uống ực ực, rồi gắp thêm tàu hủ, vừa nhai vừa nói:
- Mà lúc chị hai tao bệnh, tao nghèo rớt mồng tơi, tiền đâu mà lo cho bả. Nhà còn có hai chị em, tao đi mượn tiền tùm lum tà la không ai cho, tại thấy tao nghèo sợ không có tiền trả. Chị tao chết mà đau đớn nhìn tội lắm! Tao tự thề trong bụng là tao mà giàu, nữa ai bị bệnh giống chị tao tao giúp hết mình, không thắc mắc một câu! Không nghi ngờ cái giống gì hết! Mà giờ, thấy bà ốm bả chết, có tiền cũng chết, tao thấy cuộc đời nó ác nghiệt quá mày à!
Xong cổ lại ăn một lèo hết nguyên dĩa tàu hủ trắng trơn. Mấy cục cuối bể lem nhem, rơi vãi. Phụ bếp chợt nghĩ, chắc khó kiếm người như cô mập. Còn nước thì còn tát, như không nhảy ra tát dùm người dưng, tát tới giọt cuối cùng luôn! Xong một mình mình trơ trọi, ướt mem.
2 trả lời trong “QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ MƯỜI BỐN.”
Anh cho phép em mang câu này đi nhen? “ Con người ta ngộ ghê, kỷ niệm dính với món gì là thèm ăn món đó, bất chấp trải nghiệm. Chắc tại đồ ăn nó trôi từ ngoài vô thẳng vô bụng dạ, nên nó gợi nhiều quá khứ.”
Cảm ơn anh nghe 😀
ô tự nhiên em ơi. a cám ơn e nhìu