Chuyên mục
Chuyện ăn

QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ MƯỜI HAI.

CHẢ LỤA BÒ.

Cô phụ bếp đầu tóc rũ rượi, áo xống ướt mem. Từ hồi làm ở quán ăn bãi biển đây là ngày đầu tiên cảm thấy mệt đứt hơi như vậy. Cổ chạy ra chạy dô như một con điên, vừa nấu ăn vừa phục vụ, kiêm luôn bảo vệ  chạy ra la mấy thằng nhỏ bụi đời phá xe đắt tiền của khách đậu ngoài công viên. Cổ nấu ăn thì không giỏi lắm, mấy món phức tạp là thua. Menu mang ra hỏi mười món là bí lù hết năm món không làm được. Khách biết hôm nay ông chủ đi vắng nên cũng thông cảm, ai nỡ trách con gái chiện như dị bao giờ. Mà, đó giờ, chưa thấy thằng chả nghỉ bán ngày nào, kể cả ngày mưa bão. 

– Trời quơiiii! Ông chủ mà năn nỉ nhân viên cho nghỉ phép, kêu ráng gánh dùm anh đi!!! Chuẩn Úy thấy ngược đời khônggg?!!!

Bác Chuẩn Úy đang đứng rửa chén. Ổng còn có một chân à nên ngoài việc rửa chén ổng không giúp được gì khác. 

– Binh nhì có nhiệm vụ mật, cô cấp dưỡng thông cảm đi! 

Cô phụ bếp nay đóng vai bếp chính, tay phải hất cái chảo xào rau muống, tai trái hớt bọt nồi ghẹ đang hấp bia, mắt nhìn qua vách bên kia xem nước đá còn hay sắp hết. Khách gọi ới vào:

– Beer pleaseeee!!!! 

Cô chủ quán la luôn:

– A aaaa aaaaaa!!!!!! 

Một giọng nữ tính nhưng vô cùng đanh thép, vang lên nhỏ nhưng rõ ràng rành mạch từng chữ một, nghe như khắc vô cái đầu đang rối tinh rối mù của cô phụ bếp:

– Bình tĩnh. Đứng đó nấu cho xong hai món đó. Chả Lụa, con vô gọi thêm nước đá cho mẹ. Số điện thoại trên vách. Chả Giò, con cầm menu ra hỏi chú áo xanh dùng gì, chú ý nhớ rõ lời khách nói, vào lập lại chính xác nha. 

Cô phụ bếp há hốc mồm nhìn qua xem ai vừa chỉ huy.  Hai đứa con gái nhỏ, xinh dữ thần, một đứa chừng  8 tuổi, một đứa chừng 14 tuổi, đưa tay lên yes sir,  rồi tỏa đi làm việc. Đứa nhỏ tên Chả Lụa, lấy điện thoại của mẹ ra bấm số, nói bằng giọng dễ thương không chịu nổi rằng chú ơi thêm đá cho quán ăn bãi biển. Đứa lớn lớn tên Chả Giò, cầm menu chạy ra bàn, gặp ngay một ông Tây. Ông Tây thấy con nít, bèn nói thật chậm mấy câu đơn giản, rằng đại khái ổng muốn thêm bia và một món nhấm hải sản mặn mặn. Ai ngờ Chả Giò nói vèo vèo nguyên một tràng tiếng Anh rằng ở đây hải sản nhiều lắm chú muốn ăn tôm hay cua hay mực hay ghẹ hay sò … Ông Tây tròn mắt trời mày còn nhỏ mà nói tiếng Anh chuẩn vậy con, cô bé cười hehe cám ơn chú. 

Cô phụ bếp ngơ ngác cứu tinh cõi nào xuất hiện dìu dắt cuộc đời giãy chết của cổ vậy, chưa kịp hỏi thì chị đẹp vừa nghe ông Tây kêu tôm nướng ngoài kia, mở tủ mát lấy tôm bỏ lên lò than, miệng nói luôn:

– Một lát thằng chả về chị xử đẹp cho mà coi! Đang giờ buôn bán bỏ đi đâu không biết, chuyến này chết với chị!!! 

Ông Chuẩn Úy chắc có gặp chị rồi bèn chào hỏi:

– Vợ Binh Nhì, lát nó về tôi kỷ luật nó cho cô nghen! 

Chèn ơi, đây là vợ con anh chủ nè chứ đâu. Nghe danh đã lâu hôm nay mới có dịp gặp mặt. Cổ nghe đâu làm dịch thuật tự do, toàn loanh quanh trong nhà, tối thì cho con ngủ sớm, không hiểu sao hôm nay ra thăm quán. 

– Em chào chị, ông chủ ổng nhắc chị hoài hôm nay mới biết chị nè! 

– Ổng nói xấu chị hả em? Ổng có ăn hiếp em nói chị nha, chị tiêu diệt ổng cho em coi! 

Hai chị em cười haha. Cô phụ bếp thầm nghĩ sao cha chủ quán tốt số vậy cưới được cô vợ vừa đẹp vừa tháo vát vừa dễ thương. Hai đứa con gái thì làm như đã làm việc này hoài nên quen rồi, không hề rụt rè, thấy gì là tự nhào vô làm không cần mẹ sai bảo. Chả Lụa thì đứng kế Chuẩn Úy cầm cái khăn thấy ổng để ra cái chén nào lau cái ấy. Chả Giò lấy order xong tự biết lấy sổ ra ghi vô bàn số sáu một đĩa tôm nướng hai chai bia … 

Ông chủ bặt vô âm tính. Cái quán nhỏ chộn rộn cả đêm. 4 người phụ nữ 1 ông già cân hết, người đàn ông trai tráng duy nhất đi chơi tận phương trời nao. Chị đẹp gọi điện mấy lần mà vẫn thuê bao. Mỗi lần như thế chỉ lại chửi lèm bèm vài câu đại loại khuya nay tui cho ông ngủ salon, ngày mai cho ông nhịn đói, đừng có mà năn nỉ, nựng con tui cũng cấm ông một tuần luôn! Đồ chòng vô trách nhiệm vợ dạy hoài mà không nghe. Ăn ở dị đó coi được không tức quá mà, tức quá màaaaa… 

Chừng hai giờ sáng chả lết đít về quán. Khách đã thưa thớt, hai đứa nhỏ nằm trên ghế dựa đắp chăn ngủ khò khò. Cô phụ bếp cầm ly trà đá ừng ực, chị đẹp thì lau dọn bếp. Bác Chuẩn Úy đã cầm bịch rác đi bỏ mất tiu. Ông chủ bước vô, thấy vợ con đông đủ hết trong bếp thì cười hề hề:

– Vợ yêuuuu, sao bữa nay đại giá quan lâm vậyyy?!!! 

– Lâu lâu ra coi quán coi ông quậy nát chưa. Giờ nói đi, nãy giờ đi đâu, muốn quỳ hay nằm sấp? 

Đoạn chỉ cầm cái đũa bếp nhịp nhịp lên lòng bàn tay. Cô phụ bếp quá mắc cười rồi, nhìn ông anh xem ổng sẽ năn nỉ vợ kiểu gì. 

– Chèn ơi, anh đi vô lò chả bò, mua cái mẻ mới ra lò đầu ngày nè. Cái máy xay nó hư, anh phụ cha chủ lò cả buổi mới xong. Chả bò nóng hổi mới ra lò nè dợ!!!!! Anh kêu con dậy ăn nha !!! 

– Mai hai đứa nhỏ được nghỉ học, nên tui mới cho thức tới giờ đó chứ. Ông tự đi mà kêu con đi! 

Ông chủ quán cười nịnh vợ hề hề:

– Chả Lụa, Chả Giò ơi dậy ăn Chả Bò nè!!! 

Hai đứa nhỏ ngồi dậy dụi mắt, còn say ke. Ổng vuốt tóc ôm ôm hai đứa con gái. Đoạn đi ngang vợ chu mỏ hun cái má cái chóc. Chị đẹp tán cái bép “Đồ mất nếttt! “. 

– Hai đứa biết bữa nay ngày gì khônggg?! 

– Dạ sinh nhật mẹeee! 

– Mẹ ở nhà tên gì mấy đứa? 

– Dạ chả bòooo. 

Ông chủ moi thêm trong bọc ra cái bánh kem màu trắng có mấy trái dâu phủ socola nhìn phát thèm. Ổng quay qua nói với cô phụ bếp:

– Cô ơi dọn dùm gia đình tui cái bàn trước hiên nhà nhen. Xong ra ăn bánh kem nhennn! 

Cô phụ bếp bỗng nghe ngọt ngào tận tâm cang, ganh tị một chút với hạnh phúc gia đình người ta. Chị đẹp hứ rõ to, dắt tay hai đứa con gái đi ra bàn. Cô phụ bếp thoáng thấy chị lén cười tươi như bông hoa hồng mới nở.

Khang

Khang

Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau.

Một bình luận trong “QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ MƯỜI HAI.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *