
MÌ GÓI CHAN CƠM.
Tối nay quán ế. Chắc ngày trong tuần nên cũng ít ai ra nhậu. Ông chủ quán đang chơi game thẻ bài trên điện thoại, chốc chốc cười mình ên. Cô phụ bếp thì ngồi vọc cát, hơi hơi buồn ngủ. Mấy rặng dừa bên công viên bãi biển xào xạc trong gió. Trời trong vắt, không gợn mây. Mấy ngôi sao xa xa lấp lánh. Hôm nay dễ chịu quá! Từ trong mấy bụi trang leo trong công viên, đi ra một dáng người yểu điệu chông chênh. Một chị gái xinh đẹp phấn son loè loẹt, tóc nhuộm vàng choé, mặc đầm mang túi như mới đi đám cưới về. Gót giày cao gót ngập vào cát khiến chỉ mất thăng bằng, vừa đi vừa nhảy. Mới tới quán, chỉ ngồi ngay trước quầy, la lớn, giọng rất là sang sảng, giọng không hợp với bề ngoài chỉ một xíu nào hết:
- Y như cũ anh yêu ơiiiii !!!!
- Nay ăn sớm vậy em !!!!
Cô bé mới gặp chị này lần đầu. Trộm nhìn người đẹp, thấy gương mặt thanh tú, mi dày chuốt mascara đậm, son đỏ rực rỡ, mũi thẳng băng môi cong cong. Dưới mắt còn có nốt ruồi nhỏ. Đuôi mắt hơi nhăn, chắc là cũng hơi có tuổi một tí, nhưng chị đẹp kiểu đàn bà lắm.
- Em chào chị! Chị đẹp quá hà!
- Ủa nhân viên mới hả em! Trời mày nói chuyện ngọt vậy chị khoái rồi nhen!
Xong chị cười hề hề, lấy thuốc lá ra châm. Đoạn bả rít sâu, đóm lửa sáng rực rồi thở ra khói bay mịt mù. Xong chị ngồi uốn éo sửa cái đầm cúp ngực cho đừng lộ hàng. Cô phụ bếp thấy chỉ ngầu quá, lại thân thiện nên tán gẫu mấy câu:
- Chị nhìn cool ghê! Chị tên gì vậy chị!
- Tao tên Gái. Tên lúa hén em! :)) Mà má tao đặt, ai chê tao dả dô mặt à!
- Chời tên dễ thương mà. Chị mới đi tiệc về phải hông?
- Đâu có tao đang đi làm mà.
- Ủa? Giờ này 1 giờ rồi chị? Làm gì giờ này?
- Làm gái mậy?
- Em biết chị tên Gái rồi, mà…
Mới nói xong cô bé thấy mình vô duyên và ngốc quá, bèn im re luôn.
- Ủa tao làm gái 5 năm nay ở đây rồi, ai mà không biết. Có mẹ gì mà mắc cỡ đâu mậy. Có ăn cắp ăn trộm đâu mà nhục. Không sao đâu em, vô tư đêeeeee!!!!!
Nói xong chị nốc bia ừng ực. Chị khà một tiếng rõ to, rít một hơi thuốc lá nữa.
- Nhìn mày khờ khạo quá, mới lớn phải hông! Hồi xưa tao còn khờ hơn mày nữa. Hồi đó tao nói ngu một câu là con tao mà đói, tao đi làm gái để nuôi nó tao cũng làm nữa. Ai ngờ nói thành sự thật luôn mày! Chó đẻ không?
Chị lại cười hề hề, chả thấy buồn gì sấc. Cô phụ bếp thấy lạ lắm, có những người hoàn cảnh rất khổ sở mà không thấy họ tỏ ra buồn rầu. Họ tử tế hơn người đang sống sung sướng hạnh phúc nữa. Chị Gái quay qua nói với ông chủ đang lui cui trong bếp:
- Ông chủ, bữa nào anh ủng hộ em coi, anh đẹp chai em phái anh quá hà!
- Tui lạy bà, tui mê tiền chứ không có mê gái bà ơiiiii !
Ba người phá cười ha hả. Cô phụ bếp thấy mến chị Gái quá chừng chừng. Mọi người trò chuyện rôm rả. Chị nói chuyện mấy cha khách keo kiệt, chuyện showbiz chị ghét thằng MC này con ca sĩ nọ. Chuyện giết người cưỡng hiếp trên báo mạng. Chuyện hai đứa con chị trốn học đi chơi bị chị đánh bầm đít. Đang vui, thì từ xa thấp thoáng cái bóng nhỏ xíu lững thững đến gần. Đó là một thằng bé chừng 10 tuổi. Đen nhẻm ốm nhom. Bộ đồ bộ hình siêu nhân ngả màu cháo lòng. Áo gió dày cui size người lớn. Đầu đội nón kết màu cam hình con chó. Dép quai ngang rộng rinh, lộ mấy cái ngón chân dơ hèm không cắt. Nhưng mà mặt nó có nét lắm, đẹp trai. Nó cầm miếng thùng cạc tông bự gần bằng nó. Nó nhìn chị Gái hỏi:
- Ủa dì ơi dì, nay có ôm con nữa không?
- Thôi mày ơi, nay tao mệt quá không làm ăn gì nữa!
Cô phụ bếp ngơ ngác không hiểu ôm là sao. Thấy con nhỏ nghệch mặt ra chị Gái giải thích:
- Ờ cái nghề tao phông lông ngộ lắm mày. Bữa nào ế hay gặp khách tào lao là tao phải đốt phông lông. Đốt giấy nhảy qua nhảy lại, xong phải kiếm trai ôm thì có khách liền. Thằng này nó đi xin ăn vòng vòng khu này. Thấy nó còn nhỏ nên tao hay cho nó tiền rồi kêu mày cho dì ôm cái dì lấy hên. Nó cũng là đàn ông mà mậy! Chứ tao kêu cha chủ quán cho ôm thằng chả không có chịu!
Ông chủ nói vọng ra:
- Bà đốt nhà tui quài đi, bà tính cho tui chết bà mới dừa lòng hả?
Cô phụ bếp với thằng nhỏ bật cười khanh khách. Xong nó trải cái thùng ra đất ngồi kế chị Gái.
- Em lên ghế ngồi đi nè, sao ngồi dưới đất vậy?
- Khách mới được ngồi ghế chị. Em đâu phải khách đâu!
Ông chủ tằng hắng:
- Ê ê tao cấm mày ngồi hồi nào đâu. Nói vậy người ta nghĩ tao xấu xa nghen mậy! Ngồi lên liền cho tao. Ăn không, tao làm cho một phần giống bả?
Thằng nhỏ gật gật. Lát sau ổng bưng ra hai chén cơm, một bát mì gói chua cay bự tổ bố. Hai dì cháu chan mì vào cơm, trộn trộn rồi lùa nhanh sồn sột. Cô phụ bếp thấy món ăn kì quặc, liền hỏi:
- Món này ngộ hen, em mới thấy có kiểu ăn này lần đầu!
- Trời nó ngon lắm em mày thử đi. Ăn hai vắt mì thì ngán, một vắt thì không đủ no. Từ hồi nhỏ má tao cho tao ăn vậy không đó, no mà rẻ tiền nha em. Mà ấm nữa.
Thằng nhỏ cắm đầu ăn, mũi chảy ra một dòng xanh lè. Chị Gái la um sùm:
- Chỗ ăn uống mày dơ quá connn !
Xong chị lấy cái khăn giấy đưa tay chùi cho nó. Nếu không tính bề ngoài trang phục, thì người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ đây là hai má con đi ăn khuya chung với nhau. Ăn xong, chị lại nốc bia ực ực. Cô phụ bếp rót cho thằng nhỏ ly trà đá. Chị Gái ngồi chán lấy điện thoại ra chơi game cắt kim cương. Thấy thằng nhỏ nhìn nhìn bả hỏi:
- Chơi không mậy?
Rồi không đợi nó trả lời bả quăng cái điện thoại qua cho nó. Thằng nhỏ không nói tiếng nào, cầm máy cắm đầu chơi. Bốn người ngồi giữa bãi biển vắng teo yên tĩnh cả buổi trời. Ông chủ quán mồi hai điếu thuốc, chia cho chị Gái một điếu. Chị hút nhiều quá trời. Bốn con người khác xa nhau, chia sẻ ánh đèn măng xông vàng vàng đu đưa.
Chừng hai giờ sáng, thằng nhỏ đứng dậy.
- Thưa dì con dìa, thưa chú thưa chị.
Hai nhân viên quán thì ờ ờ cười với nó. Chị Gái im re nhìn chỗ khác không trả lời. Xong nó cầm cái thùng cạc tông đi ra phía gầm cầu tút đằng xa. Chị Gái nói:
- Má con nó ngủ dưới gầm cầu bên bển á. Chắc nửa khuya đói quá đi kiếm ăn đó. Má nó ngủ mất đất con đi mà không hay luôn! Làm mẹ kiểu gì hay thiệt!
- Chắc tại người ta ban ngày làm mệt quá đó chị!
- Ờ, chắc vậy! Thôi tính tiền ông chủ ơi!
- Phần thằng nhỏ tui mời nghe, bà khỏi trả.
- Tào lao, buôn bán mời mời cái gì. Cháu tui tui bao không được hay gì? Tính đi ông ơi!
Trả tiền xong chị đứng lên đi thẳng không nhìn lại. Cũng cái dáng xiu vẹo vì gót giày lún vô cát đó. Chị khuất sau màn đêm, dưới chân bàn để lại quá trời đầu lọc mấy điếu thuốc.
—————
* Chào cả nhà. Vậy là mình đã đi tới chap 3 rồi. Lần này, hai nhân vật của chap là hai người có thật, và mình đã gặp họ 7 năm trước ở Lề Đường Đông Du, Saigon.
2 trả lời trong “Quán Nửa Khuya. Đêm Thứ Ba.”
Ủng hộ +1
Em may mắn thấy link truyện này được share trong 1 cái post spiderum. Truyện thu hút ngay từ những dòng đầu của Đêm thứ nhất.
Mong anh viết tiếp nhé anh 🙂 chúc anh nhiều sức khỏe.