
TRỨNG OPLA.
Khuya hôm nay, bãi biển vốn vắng lặng bỗng ồn ào náo nhiệt. Chẳng là có một đoàn du lịch toàn các bạn tuổi teen cắm trại gần đấy, đốt lửa rồi nướng đồ ăn đàn hát nhảy múa tung toé từ đầu buổi tới giờ chưa chịu ngủ. Bãi biển không có nhà dân nên cũng không ai phiền lòng cả. Cái quán nhỏ cũng được dịp bận túi bụi, khách ra vô tấp nập hết mua thêm bia rôì nước đá, đồ nhắm. Ông chủ liền tay xào nấu, vui vẻ ra mặt, gắng làm bù lỗ mấy hôm mưa ế chỏng ế chơ. Cô phụ bếp hôm nay đã quen việc, hết bày rau ra đĩa trang trí lại xoay qua nướng khô mực, xào mì phụ ông chủ.
- Ê từ ngày em vào làm hình như hợp vía, quán anh đắt hẳn luôn!
- Em mà lị, em mở hàng đắt lắm, mấy bà xóm em cứ hay tranh nhau kêu em mở hàng!
- Rồi rồi, em là nhất nhen!!! 😀
Ông chủ đảo mắt nhìn quanh một vòng mấy cái bàn trước quầy xem mình có bỏ sót việc gì không. Chợt thấy cái bàn nay góc gần biển nhất có hai cậu trai, bia cạn sạch, đá tan không còn một cục, đồ ăn trống trơn chỉ còn vài lá rau còng queo.
- Chết mồ, nãy giờ anh quên ra hỏi khách dùng thêm gì không! Em ra hỏi thằng Tài thằng Chấn coiiii !!!! Cái bàn tút đằng xa ấy!
Con bé lạch bạch chạy ra, rối rít xin lỗi.
- Chời ơi, hai anh ơi, quán đông quá em chạy không kịp! Hai anh hết bia sao không la em một tiếng!
Hai cậu trai, tầm 27, 28, đang ngồi cười ha hả với nhau mặt đỏ au. Cậu tên Tài ốm nhom, mũi gãy, mày rậm mắt sáng, ăn mặc bảnh bao ra vẻ công tử bột. Cậu còn lại đen nhẻm, tên Chấn, mặt vuông lấm tấm mụn, đeo kính cận hiền lành từ tốn hơn. Hai cậu này là khách quen cứ cuối tuần là kéo nhau ra đây nhậu với nhau. Cả hai không phải dạng đẹp trai nhưng rất lịch sự có học thức, ăn nói rất đàng hoàng. Nhưng mà đàng hoàng với người khác thôi, hai ông tướng nói chuyện với nhau chửi thề như bọng!
- Trời quán đông quá mà hối hối cha chủ chả mắng cho. Thôi anh chờ được mà!
- Cho thêm vài chai bia, hai cái opla em ơi!!!!
Con bé lại lạch bạch chạy vào. Hai ông tướng này hình như đều là dân IT, làm việc trong trung tâm ở gần đây. Cả hai dường như rất ít bạn nên thường chỉ thấy hai người đi chung. Mà rượu vào cao hứng hay nói um sùm mặc kệ ai xung quanh lắm. Mấy bữa quán ế, cô phụ bếp nghe loáng thoáng là họ toàn nói chuyện game. Đúng rồi, trò chơi điện tử ấy! Họ nói về những game cũ xì mà hồi nhỏ dù cổ là con gái cũng từng chơi qua và mê tít như điếu đổ. Nào là Mario ăn nấm, cách lấy bất tử mạng phải đạp con rùa ra làm sao. Nào là cách lấy Shen Long trong võ đài thú. Thập chí có mấy đoạn họ bàn về ngực của mấy char nữ trong game hồi xưa nhọn hoắc nữa. Rồi xong ông này kể hồi xưa yêu mỗi Yuna, ông kia khen Rinoa đẹp hơn cãi nhau chí choé. Hài lắm! Hai ông nói một lát lại chêm vào vài câu chửi thề, rất tự nhiên. Cô phụ bếp lúc nào cũng cảm thấy thoải mái khi phục vụ bàn của hai ông tướng này cả.
- Tụi nó hôm nay vui hay sao mà uống nhiều dữ hen!
- Em thấy bữa nào hai ổng cũng uống quá trời mà anh!
- Thằng Tài đô 6 chai, thằng Chấn đô 10 chai. Bữa nay tụi nó uống hơn 20 rồi!
- Anh nhớ đô của khách luôn á hả? Ghê dị?
- Dĩ nhiên trời, cậu mà!
Ông chủ cười hề hề hất mớ thịt bò xào lửa lớn như Châu Tinh Trì trong phim Thần Bếp. Cô bé mang bia ra thì hai ông anh đã chuyển sang chế độ trầm ngâm, nói chuyện hồi nhỏ bọn mình thế này thế kia. Tầm ba giờ sáng thì hai ông tính tiền ra về. Lúc móc bóp ra thì lúc nào anh Tài cũng dúi vào nhiều hơn, còn anh Chấn thì trả vừa đủ số tiền.
- Mày trả 1/3 thôi, còn lại tao mời.
- Mỗi thằng một nửa, dư bao nhiêu tip bé phục vụ đi mày!
Hai ông cười tươi khoác vai khập khiễng đi ra taxi. Có lẽ hai người luôn xác định đi nhậu là say bét nhè nên lúc nào cũng đi nhậu bằng taxi. Vài bữa sau, anh Tài có dắt theo bạn gái ra ngồi cùng. Anh Chấn thì đi một mình. Chị kia đẹp lắm mà bé phục vụ thấy chỉ có vẻ hơi chảnh chảnh khó gần. Anh Tài uống nhiều thì chị can ngăn cằn nhằn lèm bèm. Anh Tài thấy hơi mất mặt nên chia tay bạn đi về sớm. Anh Chấn ngồi một mình uống hết chai bia rồi cũng về. Bữa đó họ không kêu opla như mọi bữa nữa vì chưa ai xỉn cả.
Lại bẵng cả tuần lễ, hai ông lại ra ngồi. Ông tài vừa nói và mắt đỏ hoe lẩm bẩm mãi một câu “Máaaaaa, mày coi nó bạc tình không?”. Ông Chấn không nói gì cứ uống rồi ăn mồi. Lâu lâu ổng lại “Dzôooo”, thì ông Tài cụng ly rồi lại kể chuyện chia tay tiếp.
Bữa nọ, ông Tài ra một mình. Ngồi mình ênh từ đầu tới cuối.
- Anh Chấn đâu rồi anh?
- Ba nó mất rồi em! Nó buồn nên nằm nhà không, anh rủ mãi không đi! Anh chán quá ra đây hít gió biển.
- Em thấy hai anh chơi thân nhau ghê hén! Mà anh Chấn hiền quá trời!
- Em khoái nó hả? Khoái thì làm quen đi! Nó xấu trai chứ tốt bụng lắm! Hiền lành dễ huông!
- Chời chời, có đâu anhhhh! Thì khách mối mình quan tâm dị đó mờ!
Thằng Tài cười hề hề rồi nốc bia tiếp. Cô phụ bếp đi vào quầy thì nghe ông chủ nói:
- Hai thằng đó giỏi lắm đó em! Thấy vậy chứ toàn dân IT dữ dằn đó. Thằng Tài nhà giàu lắm, có bữa thấy lái xế hộp ngoài đường chở gái vèo vèo. Nó là sếp thằng Chấn á. Thằng Chấn anh nghe nói lập trình có tiếng lắm, mà tính hơi cù lần. Hai thằng không giống nhau một cái gì luôn mà chơi thân từ nhỏ tới lớn.
- Sao mà không giống anh, em thấy hai ổng mê game giống nhau lắm!
- Ờ chắc giống nhau mỗi cái đó, mà giờ tụi nó chắc cũng nghỉ game lâu rồi. Mấy hôm quán ế anh rủ tụi nó đánh MOBA mà tụi nó nói không có chơi. Giờ toàn ngồi nhớ game hồi nhỏ.
- Có bạn nối khố vậy vui hen anh! Ra ngồi sống thật con người, muốn chửi thề là chửi, muốn trẻ con là trẻ con, không cần đeo mặt nạ!
- Dĩ nhiênnnnn!
Bẵng đâu cả tháng không thấy bóng dáng hai ông tướng. Cô phụ bếp bỗng nhớ nhớ cái giọng văng tục trong cơn cao hứng của hai ông khách. Chưa kịp nhắc là thằng Tài đi từ xa lại, sà vô bàn kêu luôn: “Chục bia, hai trứng Opla”.
- Ủa hôm nay đi có mình vậy anh? Chưa xỉn mà kêu Opla rồi?
- Ờ, làm nhanh đi em!
Chấm hỏi đầy đầu, cô bé cũng dọn ra hai cái ly hai cái chén. Ông Tài vừa khui chai bia ra là nốc một hơi hết cạn. Opla nóng hổi trên bàn. Ổng cúi xuống vốc cát bỏ đầy chai bia rỗng. Xong móc trong cặp táp ra bó nhang. Ổng thắp sáng một cây cắm vào chai, sợi khói len len mỏng dính bay lên trời đêm. Ổng đặt cái lư hương tự chế giữa bàn nhậu, tự rót bia dzô một mình. Cô phụ bếp rùng mình, lúng túng nhìn vô ông chủ. Thường mà chỗ đang buôn bán làm vầy kì dữ lắm! Cổ còn chưa biết làm sao, ông chủ tắt bếp đi ra nói:
- Sao vậy em? Chuyện gì?
- Thằng Chấn mới mất rồi anh. Bữa nay nó ra tro rồi nè.
- Cái gì nhanh dữ vậy mậy? Mới có một tháng mà? Sao vậy?
- Ung thư lâu rồi anh, giấu mọi người, ba nó mất cái nó trở nặng theo rồi đi luôn. Thằng chó ích kỷ vãi đái!
Xong ba người im lặng một hồi lâu. Gió biển thổi nhẹ nhàng. Cây nhang vụt sáng mấy lần, khói bay chỏng chơ tan tác vào hơi lạnh. Cô phụ bếp bất giác chấp tay xá cây nhang, ông chủ quán làm theo. Thằng Tài ngồi im re nhìn ra biển, không khóc một giọt. Mặt nó cứ trơ ra không tỏ vẻ gì cả. Rồi nó lại nốc bia. Ly bia bên kia bàn tan đá, đầy ăm ắp. Ông chủ quay vô bếp, ngoái đầu nhìn cô gái:
- Em coi ra dọn quán sớm, không nhận khách nữa. Chừa cái bàn cho thằng Tài, chừng nào nó về mình nghỉ.
Chừng hai tháng sau không thấy thằng Tài ra nữa. Hai anh em nghĩ chắc nó không bao giờ ra nữa đâu. Kiểu này ra một mình nhớ bạn chịu gì nổi. Chưa gì hết là khuya đó thằng Tài mò ra.
- Cho chục bia, hai cái opla anh eiiii!
- Lâu dữ hen thằng quỷ!!!!
Xong thằng Tài ngồi nhậu mình ênh, hết bia thì về. Từ đó về sau, thằng Tài ngồi quán một mình nhưng chén ly thì luôn có hai bộ trên bàn.
————————
Bài này mình tặng cho hai người bạn mình, Tài và Chấn. Cám ơn mọi người đã đọc đến dòng cuối cùng này!
Một bình luận trong “Quán nửa khuya. Đêm Thứ Hai.”
+1