Chuyên mục
Chuyện ăn

Quán nửa khuya. Đêm thứ Nhất.

Chào mọi người, hôm nay tui xin đăng chương đầu tiên trong series truyện dài kỳ của tui về chủ đề gắn liền với trang web chúng ta là một quán ăn bình dân về đêm, và lát cắt cuộc đời từng thực khách ghé thăm quán. Không có gì nghi ngờ, đây là một phiên bản fanmade với dạng truyện ngắn từ tác phẩm tui rất thích là Quán Ăn Đêm, cả hai bản manga và điện ảnh. Tui dùng chất liệu thuần Việt và các nhân vật đa số là bạn bè hay người tôi gặp qua. Nếu mọi người có đóng góp gì vui lòng comment hoặc inbox nhé, cám ơn mọi người ghé thăm!

——————————————

Đậu Phộng Luộc

Nửa đêm. Chừng mười hai giờ hơn. Cặp mé biển sóng vỗ rì rào, những cơn gió rét căm căm quật vào mái ngói cái quán bé xíu cheo leo góc con đường sỏi nhỏ. Những viên ngói rêu xanh phủ đầy bật vào nhau lạch cạch theo từng hồi gió mặn. Từ sáng sớm đến chừng độ chín giờ, nơi đây là một quán cafe nhỏ bán nước mang đi cho khách ghé thăm bãi biển. Dù bãi biển ban ngày đông nghẹt và nhân viên quán xoay sở không kịp trở tay, thì sau mười hai giờ đêm nó vẫn sáng đèn, bình lặng và có vẻ hẩm hiu. Sau mười hai giờ đêm, một ông chú trung niên mập béo thuê lại quán để bán vài ly bia vài món nhắm đơn giản. Khách lui tới thường là những người tan ca đêm, những kẻ cô đơn quẩn quanh không có chốn đi về, hoặc đơn giản hơn là những người lãng du ra đây nghe biển thở.

Tối hôm nay, đèn vàng vọt. Trong gió biển có cơn lạnh nhẹ, chắc là sắp bão. Cả bãi cát dài tối đen, sáng dần màu cát trắng khi đến gần quán. Ông chủ quán ngồi cạnh ly bia còn một nửa của mình, nghe tiếng đèn măng xông trên đầu quơ lách cách. Tay tách vỏ đậu phộng mà mắt bâng quơ nhìn sóng bạc đầu. Phía sau quầy, giọng cô Khánh Hà mấy chục năm về trước tràn lan ra bãi cát.

“… Biển sóng biển sóng đừng xô nhau,

Ta xô biển lại sóng về đâu …”

Cách ông chủ cái bàn, một cô gái nhỏ xíu lọt thỏm giữa muôn trùng cát trắng. Cổ cầm ly ca cao nóng trên tay, nhìn ra phía xa mịt mờ đen kịt không thấy đâu là chân trời. Ông chủ liếc mắt, thấy cổ cũng xinh. Đầu cắt mái úp, mặt tròn, hiền khô. Cổ mặc một chiếc áo len rộng và mang một đôi giày vải cũ nhưng sạch sẽ. Ổng hất cằm:

– Ăn đậu phộng luộc nè em, mới luộc, nóng hổi.

Cổ nhìn sang:

  • Ban ngày biển nhìn đẹp mà ban đêm buồn hén anh?
  • Ủa có gì lạ đâu em? Con người mình cũng vậy mà em?

Cổ im re không nói nữa. Lại nhìn ra biển chỗ mấy con dã tràng len lén thổi những hạt cát sẽ sàng ở mép nước. Cô gái nhấp miếng cacao nóng rồi đưa tay cầm một hạt đậu phộng, tách ra bằng một cái bóp tay nhẹ. Hơi nóng bên trong sực ra, nhẹ hều, nhưng ấm áp. Cô nhìn vào, có ba hạt. Hai hạt rất đẹp, tim tím to tròn. Nhưng một hạt ở giữa có lẽ là bị lép và hỏng mất không ăn được. Cổ bỏ từng hạt vào miệng, hạt hỏng ăn sau cùng. Ông chủ nhìn theo từng động tác một cách chăm chú, rồi lấy làm lạ hỏi luôn:

  • Ủa sao em thấy nó hư mà em cũng ăn vậy?
  • Bỏ uổng anh. Hổng lẽ ăn hai hạt cái mình bỏ cái hạt tật nguyền. Với nó cũng ngon mà?
  • Sao mà ngon? Nó hăng hăng, dở bẹt!
  • Thì mình ăn chung với hai hạt lành. Bùi bùi béo béo. Thì thấy cái mùi hăng hăng nó giảm đi mà. 

Ông chủ nghe xong cũng im re. Đoạn ổng đưa tay tách thêm một hạt nữa. Lần này cái của ổng cũng có một hạt lép. Cô gái quay mắt ra nhìn biển đêm. Nghĩ rằng cổ không để ý, ổng cho cả ba hạt vào mồm, nhai chậm chậm. Ờ, thật ra cũng không tới nỗi tệ. Nó cũng bùi, nó cũng béo, nó cũng hăng.

  • Em ăn đậu phộng mà cũng đạo lý dữ hén!
  • Em khờ thấy mồ, không biết đạo lý gì đâu anh. Mà tính em nó vậy đó, cái gì không vừa lòng thì em không có từ chối mà tìm cách chấp nhận nó. Mình bỏ nó thì tội nghiệp nó. Mình ráng ăn thôi.
  • Rồi thí dụ em mở ra ba hạt nó lép hết thì sao em?
  • Nó lép hết thì mình thấy từ đầu là cái vỏ nó dập rồi anh, mình đâu có ăn?

Ông chủ quán ngẫm nghĩ, tách thêm dăm ba hạt đậu phộng, vừa cảm nhận chậm thiệt chậm cái hương vị giản đơn bình dân này. Hơi ấm lan ra từ đầu lưỡi trôi vào tấm lòng. Có lẽ cảm giác dễ chịu cạnh cô gái này làm ổng hơi ngại ngại. Ngồi yên nhìn theo hướng cổ quay đầu hồi lâu, ổng lại hỏi:

  • Ví dụ mà em mải mê nhìn chỗ khác, thuận tay bốc vỏ ba hạt bỏ vào miệng mà hạt lép hết thì sao em?
  • Dạ, hồi xưa là em cố gắng nuốt luôn anh. Nhả ra nó bất lịch sự trước người khác mà hén? Mà bây giờ, chắc bị vậy em phải nhả ra thôi.
  • Nhả ra rồi bỏ đâu?
  • Nhả vào tay, quăng xuống biển nè, cho con cá nào nó thèm nó đớp chơi hehe…

Vu vơ xong cái cổ lại nhìn ra biển. Ông chủ quán thấy hình như có giọt nước chảy trên má cổ. Chắc trời chuẩn bị mưa nên có cái giọt tài lanh lao xuống trước lạc trên má con bé. Gió lạnh từng hồi đi qua giữa hai người.

  • Em bỏ ảnh đó anh, chứ hổng phải tại ảnh hư hỏng đâu nghe. Đậu phộng nhà em bùi lắm, không hư một hạt nào!
  • Em nói anh nào? Dụ dìiii?
  • Hông có gì!!!!

Cát lạnh ngắt im lìm tràn lan. Cô gái nhấc gót giày, vùi chân sâu xuống lòng cát tới mắc cá. Cảm nhận từng hơi lạnh li ti lùa vào những kẽ chân mình.

  • Sao khuya rồi em ra đường có mình ên vậy? Rồi bà nghĩ sao mà dô quán nhậu anh mà kêu cacao vậy? May là vợ anh nó để đây cho tối có lạnh thì pha uống.
  • Ủa người ta kêu không có thì người ta uống bia, ai kêu ông bán chi rồi ông cự nự?
  • Em trả treo đó hả?

Hai người phì cười hì hì. Lại bâng quơ nhìn ra biển tối mịt. Nghĩ cũng lạ đời. Lúc ở chỗ tối thì người ta nhìn vào cái quán sáng đèn, lúc ngồi trong quán thì cứ hay nhìn ra chỗ tối.

  • Em mới ly hôn hồn nãy á anh. Em mới dọn đi hồi chiều…
  • Cái gì? Thiệt hả em? Trời, anh xin lỗi anh không có biết!
  • Ủa anh có làm gì đâu mà xin lỗi. Mà thôi, em hết buồn lâu rồi, hết trước khi ký giấy luôn á! 

Ông chủ quán bối rối, cúi đầu lựa lựa một chiếc đậu phộng lành lặn ngon lành bóc ra chìa trước mặt cô gái.

  • Anh lựa kỹ ròi á, ba hạt tròn đẹp, ăn đi cô!
  • Chắc từ rày về sau, em không ráng ăn hạt lép thêm một lần nào nữa đâu anh! Hén! Đời ngắn cùn, mình lựa cái nào ngon ăn thôi!!!
  • Dĩ nhiênnnn! Dzô!!!!

Ly bia cụng vào ly ca cao nghe cách một tiếng.

  • Em bỏ việc cũ ở công ty rồi. Em hổng có muốn chạm mặt ổng nữa. Anh có quen ai tìm nhân viên không anh?
  • Anh dân lao động mà, làm gì quen ai có công ty mà tìm việc cho em? Hay làm nhân viên anh đi nè, tối nào tao cũng có một mình, buồn thấy bà!

Nói xong ổng cười hề hề thân thiện.

  • Dạ, mai em đi làm luôn nghen!

Ông chủ tròn mắt ngạc nhiên, xong ổng hỏi:

  • Thiệt hông? Lương thấp à nghen? Quán anh ế nhệ, thấy không?
  • Thiệt chớ! Mà công việc cụ thể em là làm gì anh?

Ông chủ gãi đầu gãi tai tự nhiên cái có nhân viên từ trên trời rớt xuống, mà phỏng vấn bằng đậu phộng luộc.

-Thôi, từ mai em làm phụ bếp cho anh! Anh bày biện thì em dọn dẹp hộ là xong hén!

….

Khang

Khang

Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau.

2 trả lời trong “Quán nửa khuya. Đêm thứ Nhất.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *