Chuyên mục
Chuyện ăn

QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ TƯ.

KẸO KÉO.


Hôm nay thứ sáu. Quán đông hẳn. Cặp mé bên kia đường là dãy quán nhậu hạng sang, dân ăn chơi ăn nhậu hát hò cả đêm đói meo nên thường ra đây đánh lẻ ăn nhẹ cái mới về. Bữa nay trời mát. Thấy mọi người ăn mặc cũng thoải mái chứ không phải ai cũng áo khoác áo len. Có mấy ông anh còn cởi áo sơ mi mặc áo ba lỗ ngồi cụng ly dzô dzô nữa. Hai anh em quán đắt thì ít trò chuyện, cắm đầu làm. Bữa nay cũng có mặt chị Gái, mới làm xong mấy tua mệt quá ngồi ngay quầy ăn mì gói chan cơm. Thằng nhỏ đen nhẻm thì chắc đi xin chưa về. Anh Tài vẫn ngồi cặp mé biển ăn opla hai trứng. Bữa nay ổng trúng hợp đồng lớn hay sao mà cười không nhặt được mồm, luôn miệng chọc ghẹo bé phụ bếp. Bỗng dưng có tiếng nhạc xình xình chát chúa phát ra từ cái xe Wave Tàu cặp mé công viên.

  • Và lời nói đầu tiên Yến Ngọc xin gởi đến quý vị khán thính giả một mời chào thân thương nhất. Chúc quý vị một đêm cuối tuần hạnh phúc bên người thân và bạn bè.

Xong, rất chuyên nghiệp như trên sân khấu hạng A, chị pê đê đi catwalk ra giữa bãi cát, cất tiếng hát nhèo nhẹo đặc trưng nửa bolero nửa diva. Động tác thuần thục, tay chân muá may, lắc eo lắc hông, hất tóc kiêu sa điệu đà. Chị đánh phấn mặt trắng, mà cái cần cổ, tay chân thì hơi đen đen. Mặt hơi còn nét con trai một xíu, nhưng mà trang điểm rất kĩ. Cặp ngực không biết bơm hay độn mà to quá trời. Cái áo sơ mi mỏng dính muốn bung nút luôn. Bả mặc váy ngắn, chân dài miên man, đi cao gót mà nhảy trên cát không hề trợt ngã. Chị hát nguyên lời một của một bài hát về mùa Xuân tươi đẹp ấm áp hạnh phúc no đủ gì gì đấy, rồi lợi dụng lúc giang tấu giữa hai lời bài hát mà quảng cáo tiếp:

  • Dạ em có bán kẹo kéo vừa thơm vừa giòn, xin cô chú anh chị thương tình ủng hộ em vài cây. Nếu cô chú anh chị nào có nhu cầu giao lưu văn nghệ, xin giơ tay ạ!

Cô phụ bếp nhìn qua ông chủ quán. Ổng dường như hiểu cổ nghĩ gì nói luôn:

  • Bán lề đường mà em, thì có nghệ sĩ đường phố tới cộng sinh với mình là bình thường. Nhỏ này buôn bán lịch sự không ép khách mua. Để nó bán chút nó đi à!

Đoạn nhìn ra thấy chị đi hết mấy bàn mời chào rồi, cũng có mấy anh mua ủng hộ. Có khách còn mời chị uống nữa. Chị cũng dzôooo với khách rõ to. Đang đi gần hết quán thì có một anh mặc áo ba lỗ nắm tay kéo lại. Nhạc còn xập xình, chị ngưng hát ngang.

  • Em em, anh mão hết cho nè!
  • Thiệt hông anh trời ơi em cám ơn anh!
  • Ừa, mà em cho anh bóp cái đi rồi anh mua!

Chị đứng hình, nhìn anh khách trân trân. Ông khách mặt đỏ lè, say bét nhè, giọng nhừa nhựa. Thằng bạn ngồi kế bên kéo kéo áo kêu ngồi xuống đi. Thằng cha áo thun ba lỗ hất tay luôn.

  • Để tao nói chuyện với nó mày! Rồi sao, em cho anh bóp không?
  • Dạ không anh ơi, em đang buôn bán mà, lịch sự đi anh!
  • Má mày, đàn ông không mà mắc cỡ cái gì?

Cô phụ bếp nóng mặt, loay hoay chưa biết làm sao thì ông chủ quán tắt bếp cái cách. Xông xông đi ra. Anh Tài ngồi ngay góc nghe chuyện nãy giờ đứng lên luôn. Chị Gái là nhanh nhất:

  • Thằng chó! Mày quậy hả? Người ta buôn bán làm gì mày mà mà phá?
  • Công An phường số mấy chủ quán ơi! –  Anh Tài móc điện thoại bấm bấm. Cố ý nói lớn cho mọi người nghe.
  • Khỏi Công An cho mắc công. Mấy thằng này anh dẹp được.

Ông chủ quán hầm hầm. Ổng bự con, cha khách kia chỉ đứng tới miệng ổng thôi. Mới to mồm một chút mà thấy mọi người làm dữ quá, cha khách say xỉn yểu xìu một nước như cọng bún thiu. Móc bóp quăng tiền lên bàn. Thằng bạn đi chung kéo tay liên tục, lôi ổng ra về. Vừa đi vừa quay lại gật đầu xin lỗi mọi người. Ra tới tuốt ngoài công viên còn quay vô nói trổng vào:

  • Thằng pê đê coi chừng tao!

Xong khuất bóng sau mấy tán cây. Chị Gái nhăn mặt bực bội lèm bèm cái gì trong miệng một mình không rõ, ngồi xuống lấy thuốc ra châm. Anh Tài cũng ngồi xuống rót bia. Bé phụ bếp thấy chị kẹo kéo mắt đỏ hoét sắp khóc, bèn chạy ra an ủi:

  • Đừng khóc chị, xong rồi hổng có sao đâu!
  • Chị đâu có sợ khóc em, mấy thằng mất dạy chị gặp hoài. Tại mọi người bảo vệ chị, chị cảm động á em! 

Cô phụ bếp chưa kịp trả lời là bả cầm micro nói luôn:

  • Dạ em cám ơn anh chị cô chú đã ủng hộ em, và bài hát tiếp theo sau đây là một bài hát về tình mẹ!

Xong bả lướt điện thoại mấy cái, tiếng nhạc não nề vang lên, bả vô câu intro ngọt sớt như chưa hề xảy ra chuyện gì. Đi hết vòng quán, bán cũng khá. Nhiều khách thấy chuyện nãy giờ tội nghiệp chỉ nên mua nhiều lắm. Anh Tài mua hẳn 10 cây để qua phía bàn hồi xưa anh Chấn ngồi. Cha này chắc không ăn ngọt nên đùn hết cho bạn đây nè. Chị kẹo kéo cám ơn từng khách đi trở ra xe. Trước khi đi nói vọng vô bếp:

  • Em cám ơn anh chủ nhiều nhen anh!

Xong, thấy chỉ để lại hai cái kẹo lên quầy tính tiền, chắc là tặng cho hai nhân viên quán. Cô phụ bếp xé một cái ăn thử, thấy hôm nay sao kẹo kéo ngọt dữ thần vậy trời!

Khang

Khang

Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau.

Một bình luận trong “QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ TƯ.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *