Chuyên mục
Chuyện ăn

QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ MƯỜI LĂM.

MÌ GÓI TRỨNG.

Quán nửa khuya ở bãi biển có ngày đông ngày vắng. Khách có lạ có quen, có người chỉ ghé một lần rồi mất tăm, cũng có người chai mặt ăn mãi một món, ngồi đúng một cái bàn, ăn có một phần mà ngồi chừng bốn tiếng không chịu về. Tất cả những thứ đó ở đây đều được chấp nhận một cách vui vẻ, bởi vì ở đây anh chủ lẫn cô phụ bếp đều quan niệm, khách thì là thượng đế nhưng khách mối thì là người thân. Và có một kiểu gia đình thông qua quán ăn như vậy đó.

Có cái luật bất thành văn buồn cười thế này. Ví dụ một đêm vắng khách nhé, chị Gái – nghề nghiệp nhạy cảm, sẽ ngồi ngay trước quầy. Anh Trịnh thầy đờn, sẽ ngồi cách một cái bàn, phía trước mấy tấm hình trên vách. Anh Tài, giám đốc IT, sẽ ngồi cách xa một tẹo, cạnh bãi biển. Ông Chuẩn Uý, chuyên gia ve chai, sẽ loanh quanh khu bếp để rửa chén dọn rác phụ và ăn cơm cùng chủ quán. Đông vui hơn nữa, sẽ có bà kẹo cao su ngồi uống chanh muối nóng trên xe lăn kế lối ra công viên, cách đó tầm 3m. Chị kẹo kéo hôm nào bán hết sớm sẽ ra ngồi kế anh Trịnh, thả thính tứ tung mà không trúng. Anh sáu múi, ngư dân chuyên nghiệp, kéo lưới khuya mà vô mánh sẽ đem vài món hải sản lại rủ ông chủ nhậu. Mỗi người một mảnh riêng, nhưng dưới vòm trời chung, cùng hít chung một luồng gió biển, cùng nghe chung tiếng sóng vỗ rì rào, cùng nhìn chung bãi cát loang lỗ trong màn đêm. Và có bất cứ động tĩnh gì xảy ra, ví dụ như anh Tài IT đứng lên đi WC, tự nhiên chị Gái sẽ ghé mắt trông chừng dùm cái cặp táp đựng laptop ảnh để cặp mé ghế. Hoặc tự nhiên anh Trịnh hứng chí đi ra biển vọc nước (anh này xỉn vô hay làm chuyện tào lao lắm) thì chị kẹo kéo không ai bảo cũng ngó cây đàn ảnh gác lại trên bàn dùm. Đó là kiểu vô thức quan tâm nhau của những người xa lạ, mà thân quen.

Họ gặp nhau và biết nhau ở cái quán này là duyên, đúng rồi! Nhưng mà từ duyên có thành phận hay không thì chắc là phải hỏi ông trời. Ông trời sẽ mỉm cười, nói tụi bây đọc tiếp đoạn dưới đi, tao ra tay cho vui đây! Số là vầy…

Ai nghe chuyện anh Tài trước đây thì sẽ biết cha này có một anh bạn chí cốt đã qua đời, là anh Chấn. Hai cha chuyên môn xỉn vô kêu opla vừa uống vừa bàn game chửi tục um sùm. Mà nói về chửi tục, với hung dữ, nóng tính, chắc quán này chị Gái quán quân. Mà cái bụng bả cũng tử tế không kém cách bả cool ngầu. Anh Tài cũng dạng công tử nhà giàu, sát gái còn hơn anh sáu múi sát cá. Chắc cuộc đời ổng chưa bao giờ thất tình lâu, cũng chưa bao giờ trong trạng thái không có ai theo đuổi. Nhưng chắc chả chơi nhiều thì chán, cỡ này thấy ít nhắc tới gái gú, ra quán thì lại không còn anh Chấn để nói xàm. Tính ổng hay nói nhiều, hay cà rỡn, bữa nay gan trời hay sao, chọc ngay chị Gái. Chị Gái đẹp. Thiệt luôn, đẹp lắm. Chỉ tầm ngoài ba mươi, còn anh Tài chỉ chừng hai bảy hai tám. Cha tài xấu trai, được cái dẻo miệng:

  • Em ơi, sao ngày nào em cũng ngồi ăn một mình vậy?
  • Ủa ăn một mình kệ bà tui, ông lo nhậu đi? Hỏi cái gì?
  • Anh em mình ngồi cùng một quán lâu rồi, mà anh chưa nói chuyện với em bao giờ hết trơn…
  • Ủa nói chi cha? Có quen đâu? Mà mày kêu tao bằng chị nhen mậy, có lớn có nhỏ chứ? Em cái đầu mày!

Anh chủ quán thấy có mùi lửa cháy rồi, nhìn qua cô phụ bếp nhướng nhướng. Ông này không sợ lưu manh phá quán chứ ba cái vụ này hơi lúng túng. Nhỏ phụ bếp thì tâm lý hơn, bèn nói chen vô dập lửa:

  • Thằng bé cạc tông hôm nay không thấy ra hen chị Gái?

Chị Gái rất là dễ thương với người bả quen thân, cha Tài chắc chắn là không thân rồi.

  • Nãy tao đi ngang thấy nó ngủ rồi em ơi!

Con Sữa – con chó mực của quán bình thường hay được anh Tài cho ăn, lúc nào gặp chả cũng xà quần dưới chân nịnh nọt. Anh Tài bốc cục thịt nướng quăng cho nó:

  • Sữa, mày qua nói với chị là anh rủ chị qua ngồi nhậu chung được không?

Chị Gái ghét nhất mấy thằng cha cà rỡn nói bóng nói gió, bả đốp luôn:

  • Đàn ông con trai đi nhờ vả con chó! Nhục chết mẹ!

Anh Tài chưng hửng, một giây sau là cười lại hề hề:

  • Tại anh nhát, anh sợ bị chửi, vậy giờ anh cầm chai  bia qua ngồi kế em nghen!
  • Tài ơiiiii, anh ra uống với mày nha Tài! – Ông chủ quán chen vô.
  • Thôi anh ơiiiii, ngồi kế người đẹp sướng hơn ông nhiều!

Bữa nay cha Tài quá gan rồi! Đoạn chả cầm chai, lết qua ngồi cạnh anh Trịnh, anh Trịnh cười thầm né qua một bên cho anh Tài cua gái. Anh Tài cách chị Gái đúng một cái bàn. Bà này ăn uống lạ lắm, chuyên ăn mì gói, chan vô cơm trắng.

  • Anh hỏi tên em được hông?
  • Chị tên Gái, mày tên Tài đúng hông? Mấy tuổi rồi em?
  • Chời ơi, anh ga lăng lắm, phụ nữ là không nhìn tới tuổi…
  • Mày thử kêu bà kẹo cao su bằng em coi tao vả vô mặt không chứ ở đó mà xạo?

Bà già đang uống nước nghe nhắc tới mình thì ngơ ngác nhìn lên. Anh chủ than thầm trong bụng, thằng Tài bữa nay uống nhiều quá hay sao bắt đầu xàm rồi, chọc ngay ổ kiến lửa luôn, không can ra chắc con Gái nó ụp tô mì lên đầu quá.

  • Hê hê, em cá tính quá à, anh thích em ghê. Em làm nghề gì em ơi?
  • Chị làm gái. Mày đi không? Qua khách sạn bên kia đường liền nè?

Anh Tài há hốc mồm, chuyện này thì ổng chưa ngờ tới. Chắc thằng chả chưa biết chị Gái làm gái ở khu này thiệt. Chị Gái hứ một cái rõ to, nhét tiền vô đít tô mì, bỏ ngang đứng lên đi ra. Thằng chả lật đật xách cái cặp táp chạy lon ton theo như con Sữa chạy sau chân cô phụ bếp. Hai anh em mắt tròn mắt dẹt nhìn theo: thằng này nó điên rồi!!!! Chợt nhớ ra, anh chủ hét lớn:

  • Tài ơi, mày chưa trả tiền!!!!

Bóng hai người kia giờ chỉ là hai chấm nhỏ xíu bên kia đường, trước quầy lễ tân khách sạn. Ác thiệt chứ!

Ngay tối hôm sau chị Gái lại ra ngồi ăn. Lần này anh Tài mất dạng. Mới ngồi xuống chị gái hầm hầm cái mặt liền. Cô phụ bếp hỏi thăm:

  • Anh Tài còn theo đuổi chị không vậy?
  • Thằng quỷ lì như chó, hôm qua nó vô phòng, khui bia rủ chị uống tiếp. Nói xàm xàm chừng cả tiếng không làm gì hết trọi. Tao bực quá kêu trả tiền đòi về, nó đưa nguyên cọc tiền, nói bao tao hết tháng này, kêu đừng đi làm nữa.
  • Thiệt luôn hả chị? Rồi sao nữa chị?
  • Ủa thì có tiền mà khỏi làm thì tao nhận liền chứ sao em, khoẻ mà, haha, hôm nay ra nhậu chơi cho dzui thôiiii!
  • Rồi ảnh đâu rồi chị?
  • Nó nói hôm nay nó tiếp khách, kêu tao ra ăn trước, khuya nó ra nhậu với tao. Kệ bà, ăn chùa mà ngu sao không ăn.

Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, anh chủ quán lắc đầu cười, tưởng điên nhất là thằng Trịnh sầu đời rồi, ai ngờ thằng Tài cũng thế. Gặp gái là điên hết cả lũ. Đúng là vợ con ấm êm như anh chủ không hiểu thế nào là tình yêu sét quánh. Mà phải sét quánh không ta? Không biết! Hay là đụng ngay cái máu quân tử cùn của thằng công tử ăn chơi nhà giàu nên thằng Tài nó làm vậy? Gái trẻ đẹp bu thì nó không chịu, thích ngay bà chị gái tứ chiến, bị chửi mà cười hề hề. Cái này là ham của lạ nè chớ đâu! Ủa mà cũng không đúng, ham của lạ tại sao bao người ta mà không ngủ với người ta? Mà ngồi uống quài nói quài là sao?…

Lát sau anh Tài mò ra, say bét nhè. Chắc là bị khách bắt uống quá. Mới ngồi xuống chưa gì là chọc chị Gái luôn. Chị Gái lèm bèm cằn nhằn. Xong cũng cụng bia với anh Tài. Một người trêu, một người chửi. Cô phụ bếp nghĩ thầm có khi nào ảnh cua dính chỉ thiệt không trời? Rồi quen nhau luôn không trời? Sao mà hợp được!!!

Đêm tàn thì anh Tài đưa chị gái về. Trước khi về ảnh moi ra hai hộp đồ chơi, bảo là anh gởi hai đứa nhỏ ở nhà, nói là ba Tài tặng. Chị Gái chửi ba ba cái đầu mày! Xong cũng tủm tỉm cầm hai gói quà…

Sau đó, đúng là chị Gái giữ lời, nghỉ làm thiệt. Có bữa đang ăn khách gọi, không có anh Tài, chỉ cũng nói vô điện thoại là em nghỉ làm rồi anh ơi. Bả làm năm năm khu này rồi, anh chủ quán chưa bao giờ thấy nó chê tiền, lần đầu tiên thấy nó từ chối. Không lẽ người ta yêu nhau thiệt rồi hả chèn!

Sau đó nữa bắt đầu thấy hai người đi chung ra quán, có bữa chị Gái còn dắt theo hai đứa con. Hai đứa nhỏ khôn lanh lắm, luôn gọi ba Tài ba Tài. Ba Tài con thèm cua rang me. Ba Tài con mới được 9 điềm. Ba Tài, con muốn cuối tuần đi siêu thị. Anh Tài cười ha hả, hết ôm đứa này nựng đứa kia, người ngoài nhìn vô chắc tưởng con ảnh thiệt.

Đời nó lạ hen, tình yêu nó cũng lạ hen. Không ai bảo ai, mọi người ngầm hiểu là họ yêu nhau thật rồi. Nghe đâu chị Gái vô công ty anh Tài làm lễ tân, làm bồ sếp kể cũng sướng thật! Chỉ cũng bắt đầu ăn nói đỡ chửi thề hơn, nhẹ nhàng hơn. Lâu lâu xỉn bả mới lên giọng “chị” với anh Tài thôi. Ông này từ hồi cặp với bả thì không thấy lấy xe hơi chở gái đi dạo biển nữa.

Rồi mới hồi tối này, hai người nắm tay đi vô quán. Chị Gái cắt tóc tém ,nhuộm đen, mặc đồ kín đáo, mang giày búp bê, nhìn đẹp hơn hồi xưa, không thua gì mấy cô người mẫu. Anh Tài lùn hơn bả gần một tấc, mà đi chung vẫn ra vẻ đàn ông chín chắn, trưởng thành. Tới đoạn kêu đồ ăn, cô phụ bếp ghẹo:

  • Anh Tài ăn opla không? Chị Gái ăn mì gói chan cơm nữa không?
  • Khôngggg, em cho anh chị hai tô mì gói, chiên hai cái opla để lên trên hén?

    Ông chủ nói vọng từ trong bếp ra:
  • Thì mày kêu mì gói trứng đi cho dễ hiểu, thằng quỷ!

Anh Tài cười hề hề quay qua hun chị Gái cái chóc. Mây bay qua, trăng lại tròn vành vạnh trên đầu.

Khang

Khang

Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau.

Một bình luận trong “QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM THỨ MƯỜI LĂM.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *