Chuyên mục
Chuyện ăn

Prologue

Đó là một buổi trưa mùa hạ mát lành. Gió lồng lộng, không khí đậm mùi nước quyện phù sa, đúng như những gì người ta mong đợi ở một quán lá ven sông. Thỉnh thoảng một chiếc tàu con hay ghe lớn chạy qua, kéo theo sau những bọt sóng trắng và tiếng máy nổ lạch bà lạch bạch. Sóng dập dềnh từ tốn đập vào cột sàn khẳng khiu, cao lêu nghêu bằng gỗ vụn phát ra những âm thanh ì oạp nhẹ nhàng, chậm rãi và bình yên. Ly cà phê cạn quá nửa, hơi lạnh từ nước đá làm nước đọng trên thành ly nhỏ xuống thành một vũng bầu dục trong trẻo trên mặt bàn nhựa màu đỏ sậm rẻ tiền, loại bàn thường thấy ở các quán cóc ven đường. “Sao không có bàn nhựa màu xanh nhỉ?” Tôi tự hỏi. Không biết tại sao tôi lại thắc mắc việc này mỗi lần thấy một quán cóc rặt những bàn đỏ. Cái thắc mắc tự nảy sinh trong đầu như một điều vốn dĩ tự nhiên nhất trên thế giới này vậy. Tôi không uống cà phê, ly trên bàn của một khách nào ngồi trước mà cô chủ quán kiêm phục vụ mũm mĩm mải bấm điện thoại nên chưa dọn dẹp. Mùi cà phê rang lạnh lẽo, gió và tiếng sóng đưa tôi về những ký ức của 10 năm trước.

Một bãi bồi bằng phẳng, trống trải cạnh một quán lá ven sông, gió thổi phất phơ làn tóc nàng từng chặp. Nàng nhìn về bến phà phía xa, đôi mắt xanh – nâu trong veo, lúc nào cũng ánh lên một vẻ hân hoan và vui tươi kỳ lạ. Như thể cả mùa xuân là một khối thạch đông, được ai đó nung chảy ra, đổ vào bình, lắc đều rồi rót cho bằng sạch vào đáy mắt nàng. Một mùa xuân ấm áp.

– Cậu suốt ngày dính với mớ manga không chán à? – Nàng quay sang tôi hỏi.

– Rồi mươi năm nữa thôi, cả thế giới này sẽ đọc manga. Người Mỹ giàu nhất thế giới cũng sẽ mê manga như điếu đổ. – Tôi đáp lại nàng bằng một tuyên bố chắc nịch, tay vẫn mân mê cuốn One Piece cũ mèm vừa mướn được ở một quầy cho thuê sách dọc đường.

– Theo những gì tớ biết thì Bill Gates không đọc manga.

– Chưa thôi. Với lại ai biết được lúc đó ông ấy còn là người giàu nhất hay không.

– Sao cậu biết người đó sẽ là người Mỹ?

– Sẽ luôn là vậy, vì họ là người Mỹ.

– Vì họ là người Mỹ – Nàng lặp lại, mỉm cười rồi lắc đầu. Lúc đó cậu ra sao nhỉ? Ý tớ là, cậu làm nghề gì, sống thế nào, có còn đọc manga không?

– Bộ trưởng bộ manga quốc gia, một dịch giả, hoặc chí ít cũng là một nhà văn viết về Nhật Bản. Còn cậu?

– Một kẻ phiêu lưu.

“Hải Đăng” – Tiếng gọi thân quen đưa tôi về với thực tại. Không cần quay lại tôi vẫn biết là nàng. Trước giờ chỉ có một số ít người gọi tên tôi hai chữ, hầu hết đều gọi tắt là Đăng. Tiếng gọi double ấy kèm âm điệu nhẹ nhàng, hơi rung đặc trưng, như mọi khi, vẫn khiến tim tôi lạc đi vài nhịp.

– Mừng cậu trở về, con ngợm.

– Cảm ơn, đồ lùn.

– Chuyến đi thế nào?

– Lạ lắm.

Lúc nào cũng vậy, sau chữ lạ lắm sẽ là một lô một lốc những câu chuyện dọc đường, nàng kể với vẻ đầy háo hức. Tôi sẽ ngồi chăm chú lắng nghe, mỉa chỗ này, bình phẩm chỗ nọ, không quên nhìn sâu vào đôi mắt biết cười của nàng. Đôi mắt mùa xuân, dù đối diện vẫn luôn xuyên thẳng qua tôi như một lớp sương vô hình, nhìn về một nơi nào đó xa xăm không ai biết, trừ nàng.

– Dạo nọ, tớ gặp một xe bán nước dạo ở vỉa hè. Cà trà, phê sữa. Tấm bảng hiệu kế bên để như vậy. Tớ dừng lại xem, chụp hình, rồi cứ thế nghĩ mãi nghĩ mãi vẫn không hiểu sao trà bị cà mà sữa lại phê. – Nàng nói rồi phì cười híp cả mắt và che mất đôi kỳ quan tôi đang chăm chú thưởng thức.

– Có lẽ cậu nên sắp xếp lại trật tự các từ một chút. – Tôi cáu cẳn.

– Vui mà. – Nàng rút trong ba lô ra một gói hạt sen, nhón tay lấy vài hạt rồi chuyền cho tôi. – Cậu thế nào, có viết được gì chưa?

Tôi đưa tay đón lấy mớ hạt sen, bóc vỏ rồi cho vào miệng. Tâm sen đăng đắng lẫn vào vị tươi non của hạt sen khiến tôi dễ chịu. – Có thêm chút muối thì tuyệt.

– Cậu vẫn nhớ à. Dễ đến 10 năm rồi tụi mình mới ăn sen chung nhỉ?

– Tớ hay nhớ những chuyện lặt vặt, không biết thói quen này do đâu.

– Có thể là một phẩm chất của nhà văn. – Nàng gật gù.

– Được vậy thì đã tốt. Tớ từng viết rất nhiều, dù không có thành công gì nổi trội. May mà tớ không sống bằng nghề viết.

– Vậy cậu làm gì?

– Một công việc văn phòng mệt phát ốm lên được, kèm theo đủ thứ việc không tên. Chủ yếu là trả lời các yêu cầu của khách hàng qua mạng. Tớ làm việc với màn hình và bàn phím nhiều đến nỗi cứ nhìn thấy chúng là ngán chết, chả thiết tha viết gì nữa.

– Đó không phải lý do đúng không?

Vẫn như trước đây, nàng luôn biết cách gạt hết những ngụy biện và lý lẽ lươn khươn của tôi để đánh thẳng vào trọng tâm, không khoan nhượng.

– Tớ đọc khá nhiều. Tôi nói, nhấp môi ly trà sữa vừa được mang ra. – Tớ cũng muốn viết khá nhiều, nhưng mọi thứ tớ viết đều là những phản chiếu mập mờ và rời rạc của những ý tưởng bùng ra trong đầu. Như Rachel hay nói, “It sounds a lot better in my head”. Có thể tớ viết không đủ tốt, hoặc có thể tớ chưa hiểu rõ mình, nhưng dần dà, tớ không viết nữa.

– Tớ từng ăn ở một quán cơm nhỏ ven đường. – Nàng gảy nhẹ viên đá trong ly cà phê đang uống dở làm phát ra tiếng kêu lách cách. Chị bán cơm mập mạp, nhìn hệt một con Doraemon lam lũ, bị mất túi thần kỳ phải bán cơm sống qua ngày chờ Nobita đến cứu. Có lần, một anh bác sĩ ghé quán ăn, ngứa nghề đùa chị nên giảm cân cho đẹp. Chị hồn nhiên trả lời, mập cũng được, ốm cũng được, chồng em thương em là được.

– Sao Doraemon lại đi bán cơm?

– Vấn đề ở chỗ cậu quá tập trung vào chuyện tốt xấu, hay dở. Cậu thử viết một cái gì đó, kỳ cục đến đâu cũng được, để tặng người cậu thật sự quan tâm xem, như tớ chẳng hạn. – Nàng cười, nhìn thẳng vào tôi. Trong một thoáng, tôi lặng lẽ hút sạch chút thạch củ năng còn lại trong ly rồi để ánh nhìn lạc về xa xôi, nhưng trong đáy mắt tôi vẫn chỉ đọng lại hình bóng của nàng.

– Cậu nói như sách ấy. Dù cậu chả đọc mấy.

– Tớ thích Haruki Murakami. Hầu như tớ chỉ đọc mỗi sách của ông ấy.

– Tớ có thể, chỉ là có thể thôi, sẽ viết một truyện gì đấy kiểu Haruki. Một sự bắt chước mập mờ, non kém, dĩ nhiên rồi. Nhưng đó vẫn là truyện của tớ. Sẽ có cậu, những chuyện tình dục ướt át, hết vào trong lại ra ngoài, sẽ có mô tả rõ ràng những vùng cơ thể kín đáo riêng tư, nếu cậu không phiền. Chúng ta sẽ không xưng tao gọi mày, không tui bà theo kiểu miền Tây, mà sẽ là cậu và tớ, như cá rô và dưa hấu vậy.

– Như cá rô và dưa hấu. – Nàng lặp lại. – Cam đoan 100% là tớ không phiền. Nhớ miêu tả kỹ vào nhé. Cậu có thể để cả tên thật của tớ nếu thích.

– Dĩ nhiên tớ thích tên của cậu.

– Cậu đã nghĩ được tên chương mở đầu chưa? Kiểu “Cô gái có đôi mắt hai tròng” hả?

– “Chỗ ấy của tớ cực kỳ đẹp”. – Tôi đáp.

Nàng ngừng lại một nhịp, uống cạn ly cà phê trên bàn rồi chầm chậm đặt tay lên tay tôi, đôi mắt hai màu nâu – xanh lấp lánh. “Cảm ơn cậu”.

Anchovy

Anchovy

Đến cuối cùng, tôi là một con cá cơm bình thường giữa bầy cá cờ bình thường, chẳng mảy mai bận tâm đến lũ cá voi hay cá mập ngoài kia.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *