Bác sỹ Phú là người ở quê tôi. Năm tôi học cấp 1, ông mở một phòng khám sâu trong hẻm, không biển hiệu, không đèn led chạy chữ hào nhoáng mà chỉ vỏn vẹn vài dòng đề-can giấy màu dán lên: “Bác sỹ Đào Phú”. Nhưng điều kỳ lạ là sau từng ấy năm, phòng khám không đón tiếp những bệnh nhân già nhom, ốm yếu mà các trai tráng, học sinh lũ lượt kéo đến để “khám bệnh”. Đôi lúc tôi thầm nghĩ, sức khỏe của người trẻ xuống cấp vậy sao? Trong cái đầu non nớt của một thằng học sinh cấp 2 đó giờ, tôi tò mò và tìm hiểu câu chuyện bí ẩn đằng sau cánh cửa đó.
Bác sỹ Phú có người anh con trai tên là Minh. Vì bố mình đã tuổi cao sức yếu, nên anh lấy luôn mặt bằng để làm chỗ kinh doanh. Anh cũng học lại cái kiểu cù lầy của bố mình, không biển hiệu, đèn led như một phương thức gia truyền. Tôi không hề biết trong con hèm kì lạ đấy có cái thứ ma thuật quỷ quái gì đến khi tôi mở cửa bước vào, hóa ra tôi đã trở thành mắt xích người tiêu thụ dịch vụ của anh. Trước mắt tôi lúc này là thế giới công nghệ với hàng ngàn máy móc, hàng ngàn khách hàng đang sử dụng dịch vụ với những câu chửi rất thơm tho kiểu như: “Đ** m** mày bắn nó đi, sao m ngu thế!!”, “Một ngách chó, một ngồi chợ!”, “Ném phờ lát đi”,… Tôi ngồi vào ghế, một sữa đậu nành, đeo tai nghe trâu vàng lên, chữ VNG hiện ra, tiếng nhạc game của boom lại xập xình bên tai và tôi lại WASD SPACE đến xẩm tối thì lò dò về nhà. Một trải nghiệm dịch vụ tuyệt vời. Và thế là thời gian cứ trôi đi vùn vụt.
Căn phòng chật hẹp chưa đầy 40 mét vuông ấy lúc nào cũng chật kín người. Động cơ điện chỉ đủ phục vài chục con máy, vài cái quạt thống nhất phe phẩy không khác gì đang tu luyện võ công 7749 ngày trong lò bát quái tẩu hỏa nhập ma vì nóng. Trái lại với động cơ điện thì động cơ “chạy bằng cơm” liên tục phả khói, khiến bước vào từ cửa tưởng chốn bồng lai tiên cảnh nơi đây có các anh hùng hào hiệp đang tung chưởng mây mù giăng lối quên đường về. Gần chục thằng đực rựa, già trẻ lớn bé đầu trâu mặt ngựa đủ cả vì cùng nhu cầu mục đích giải trí là chơi game. Nghĩ bố mẹ ngày xưa cấm cản không cho vô quán vì sợ tệ nạn xã hội, hút chích, chửi bậy, bỏ bê học hành nhưng vì một tấm lòng son với màn hình thảm cỏ huyền thoại nên đành trốn gia đình ra đi tìm đường cứu mỹ nhân hẹn 6h30 chiều quay về nhà.
Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa. Quán Anh Minh cứ thế mà đông khách nhưng tuyệt nhiên vẫn có cái chữ dán ở cửa ngày xưa của bố anh: “Bác sỹ Đào Phú lịch khám 9h sáng – 5h30 chiều”. Mỗi lần người lớn đi qua đi lại trong khu phố lại tự hỏi: “Sao cái lũ thanh niên hoi mới từng đấy tuổi đầu mà cứ đi khám bệnh như người già? Hay trong đấy tụ tập tiêm chích ma túy?”. Mấy thằng bạn tôi cũng vin vào câu đấy và hay hỏi tôi mỗi chiều kiểu: “Dạo này lại ốm yếu quá, chiều ra bác sỹ Phú khám tý đê”. Lòng thì nhất quyết không nghe lời quỷ dữ rót vào tai nhưng chiều đi học về lại lóc cóc tìm chỗ giấu xe sau hành lang chung cư để chạy vào quán ngồi. Đấy rõ ràng tôi là một đứa lúc nào cũng có chính kiến, nhưng những lúc như thế thì con quỷ Video Game lại nuốt chửng và chiếm lấy thân xác tôi hoàn toàn.
Dĩ nhiên ngồi ở quán tôi chả hút thuốc rồi nên việc ngồi tránh mấy ông “mũi ống xả, mồm bát hương” là việc ưu tiên đầu tiên. Việc thứ hai là chọn mấy cái máy tai nghe ổn ổn tý thì không lại bị điếc lâm sàng bạn bè gọi thì như “chó xem tát ao” chỉ thấy hình mà không thấy tiếng. Điều thứ ba quan trọng không kém là xem bộ gear có ổn áp không, sờ có sần sùi không vì mấy ông ăn uống xong lại làm tý quẹt trái quẹt phải như quẹt Tinder thì cũng chả sạch sẽ lắm. Bàn phím thì phải “liễu yếu, đào tơ” một tý. Quán này đặc biệt chỗ cũng dùng bàn phím cơ, nhưng cơ này là cơ bắp. Vừa dùng vừa đập, trước khi chơi còn phải đấm cho vài cái để nó “giã đông”, “làm mềm” phím khi chơi còn múa máy được. Thề chơi MOBA mà gặp mấy bàn phím củ khoai thì thôi, xin phép được thua. Ghế thì phải chấp nhận vì ghế nào cũng như nhau, mua theo bộ. Ghế gấp rẻ tiền ngồi phát biết luôn thế nào là “chênh vênh tuổi đôi mươi”.
Vào là cứ câu mở miệng như người thân trong nhà: “Anh Minh mở em máy số 5”. Máy số 5 tôi hay ngồi gần cửa sổ thoáng, đỡ mùi thuốc. Hôm nào đen thì có ông anh công nhân làm ở xưởng đi làm về ngồi ngạo nghễ chiếm. Chỉ biết tiếc hùi hụi. Thi thoảng có mấy ông anh đầu gấu xăm, vào thấy máy nào là độc chiếm. Mà đang chơi đòi máy cũng phải chịu đứng lên nhường lại. Mất mạng trong game thì được chứ ngoài đời tôi xin vái. Thi thoảng cũng xảy ra vài vụ cãi nhau căng, đòi chém giết nhau hẹn ra ngoài giao lưu võ thuật, thể hiện khí phách anh tài. Cũng chả biết mấy anh tài đấy có sao không. Chơi xong là cút về cho kịp giờ không thì đứng lại hóng hớt là toang.
Hồi đấy thì WinXP huyền thoại thảm cỏ xanh chả chạy đi đâu được rồi. Game thì khỏi nói, khỏi biết tên gốc, original name là gì luôn vì kéo ra ngoài desktop toàn được Việt Hóa miễn phí. Hay nói sang hơn là bản địa hóa luôn. Chán thì vào Yahoo chat room tán gái. Ngồi không thì vô forum đọc, lướt 360blog. Còn game thì là những con tiêu biểu mà ngày xưa ở quán net phải có: Háp Lai, Cướp Đường Phố, Boom Online, Audition, Đột Kích, Dota (LOL hồi đấy chưa có đâu), Feeding Frenzy, Pikachu, Bắn trừng, AoE,… Tuổi thơ tôi cứ thế lớn lên với Boom Online, tiếng nhạc xập xình của mấy game trên Zingme. Thi thoảng rảnh rảnh vào Italy đồ sát mấy con “gà người” với gà chọi ở chợ. Tôi thì càng dần lớn lên, càng thay đổi account, nickname, gu game từ ngày này sang ngày khác. Anh Minh thì vẫn giữ nguyên tên quán Phú như cũ.
Rồi đến ngày anh mở rộng phòng net. Tưởng ông ấy lấy tên khác, hóa ra vẫn để tên “NP” nghĩa là Net Phú để mỗi khi thằng nào ngứa nghề, nhớ ngày xưa thì lại mò vào khám bệnh. Tôi giờ cũng lớn, chả có thời gian ra quán nhiều, nhân viên quán thì cũng một mới, anh cũng chả còn nhớ mặt lắm chỉ ậm ừ à thằng này ngày xưa hay chơi quán anh. Bạn bè mỗi đứa một nơi, cũng có đứa chả có thời gian ngồi máy tính, cũng có đứa phủi tay: “Bỏ game là người lớn trưởng thành đi mày.” Tôi chỉ xót xa lắc đầu. Thi thoảng nhận được vài tin nhắn: “Cuối tuần anh em lại ra Phú chơi game đê”, lòng lại rạo rực, lại vác chân lên ghế, gào thét, máu lửa như những ngày trẻ trâu long nhong. Không biết lần đi khám bác sỹ Phú tiếp theo là bao giờ nhỉ?
Chuyên mục