Chuyên mục
Chuyện ăn

QUÁN NỬA KHUYA. ĐÊM MƯỜI BẢY.

THỊT KHO HỘT VỊT.

Chúc mừng năm mới cả nhà!!! Hôm nay là Giao thừa năm con Cọp 2022! Chúc mọi người một năm mới bình bình an an! Cám ơn mọi người đã theo dõi quán!

-.—–.——-.——

Đối với người làm dịch vụ ăn uống, Lễ và Tết là hai ngày chắc là buồn nhất. Tại ngay ngày đó, cả thế giới đi chơi, quây quần với gia đình bạn bè, thì mình phải đi làm. Ráng làm qua mấy ngày kiếm tiền, rồi từ từ nghỉ lễ bù sau. Với mấy người như anh chủ quán, có vợ con ra phụ, cả nhà kề vai sát cánh, thì còn đỡ. Bán đắt thì lại trở thành vui. Còn đối với cô phụ bếp, xa quê, sống một mình với con chó, buồn thấy mồ tổ luôn! Được cái, gia đình anh chủ coi cổ như em gái, nên cũng đỡ chạnh lòng. Đêm nay là giao thừa Tết Ta.

Gần giao thừa rồi, còn chừng một tiếng rưỡi nữa là tới, quán hơi vắng. Giờ này là người ta một là đi pháo bông chờ countdown hết, hai là người ta về nhà chuẩn bị cúng rồi, còn sót lại đây mấy người cô đơn cô khổ mà thôi. Ngoài gia đình anh chủ, mấy con chó, cô phụ bếp ra, còn dăm ba khách quen. Thằng bé cạc tông ngồi chơi với mấy con chó nè, ông Chuẩn Uý ngồi hút thuốc nhìn biển đêm nè, anh ngư dân sáu múi đang nướng khô mực chuẩn bị nhậu nè, anh Trịnh guitar ngồi rải rải mấy phím đàn nè, chị kẹo kéo mới bán xong ngồi thở nè,… đó đó, còn nhiêu đó đó! Phải mà ngay trung tâm, chỗ bắn pháo là giờ này quán nghẹt người rồi. Ai kêu nằm tút ở rìa thành phố làm chi, nên giờ ế nhệ. Hồi lúc mới mở quán bảy giờ, quán đông thấy sợ luôn. Chừng 11 giờ là người ta lục tục kéo đi hết. Hồi trước 12 giờ khuya quán mới mở lận, sau anh chủ càng bán càng đắt, nên đàm phán chủ đất thuê trọn buổi tối kiếm thêm. Chủ đất bán cafe cũng không bi nhiêu nên thôi cho ổng bán quán nhậu, thấy vậy mà làm được tới giờ. Vậy đó, quay qua quay lại bán cũng gần hai năm. Một năm đầu khó khăn dữ thần, thiếu trước hụt sau. Nhờ có mấy mối quen thương nên còn gắng trụ được. Năm thứ hai, cô phụ bếp vào làm, hợp vía hay sao, khá khẩm hẳn.

Chị Chả Bò vợ anh chủ đang ngắm nghía bình hoa mai mới bày ra, lại sắp bánh mức ra dĩa, đợi đúng giao thừa là cúng. Anh chủ ngồi uống bia kế lò than nướng, lòng dào dào nghĩ lại một năm qua bao nhiêu chuyện xảy ra, gặp bao nhiêu là người thú vị. Hai đứa con ảnh thì nựng chó chung với thằng bé cạc tông. Thằng nhỏ vô tư, hông hề có khái niệm gì về Tết hay giao thừa. Nó thấy y chang như ngày bình thường, tại vì ngày nào cũng vậy, mẹ nó chắc vẫn đang đi lụm bọc, lon bia ở khu “quán nhà giàu”. Có khác chăng là bữa nay, như mọi ngày lễ khác, chắc bả sẽ mang về cả núi lon bia, xong rồi đi bán cho vựa, tới gần sáng mới về. Bởi vậy nãy giờ nó qua đây chơi. Nhắc lon mới nhớ, toàn bộ lon trong quán ngày nào giờ anh chủ cũng trữ sẵn một đống trong bếp, nhiều nhiều là ổng kêu bả qua lấy, vậy đó!

Ông chuẩn uý thì sống một mình, không ra đây thì biết đi đâu. Anh sáu múi ngư dân goá vợ, không con, có mỗi thằng bạn nhậu thân thiết là anh chủ quán. Anh Trịnh thì thích yên tĩnh, ra đàn hát uống bia, hết giờ pháo bông thì về nhà cúng. Chị kẹo kéo thương thầm anh Trịnh, biết ảnh ngồi đây nên ra hưởng giao thừa chung với người ta.

Cô phụ bếp vừa hốt xong đống rác cuối cùng, ngước mắt nhìn ra đường cái. Đường vắng hoe, buồn thiu. Tết đây sao ta? Ngoài lạnh ra, hổng cảm thấy gì hết. Cổ nhớ ba má, nhớ bà, nhớ cô bảy dì tám, nhớ em, mấy con chó ở nhà. Ráng bán hết hôm nay phụ ông anh, sáng mai lái honda dìa quê liền. Nhớ muốn khóc luôn rồi…

  • Ủa Má Tám !!!! Nay ra trễ dữ dạ!!!?

Anh chủ tự nhiên la um sùm. Nguyên quán nhìn ra mé công viên, bóng một bà già nhỏ thó chừng mét năm, đội nón lá mặc áo bà ba, bên ngoài khoác cái áo len, đi lò dò tới. Bả cầm cái giỏ mủ, loại người ta đi chợ. Trong giỏ đựng tùm lum là bọc là gói. Má Tám cười, nhe hàm răng rụng lem nhem:

  • Bà nội cha bây, la lớn tao giật mình. Nãy giờ má ghé chợ mua thêm đồ ăn! Má lẫn rồi hay sao á, mua thiếu tùm lum!

Má Tám dở cái nón lá ra, mái tóc bạc búi thành một củ tỏi bự trên đầu. Má Tám đi thẳng vô bếp, đưa tay véo má con bé Chả Lụa, miệng cười với chị Chả Bò như cười với con dâu lâu ngày mới gặp. Chị đở cái giỏ mủ phụ má, lấy ra quá trời đồ ăn. Chị đổ ra dĩa, từ củ kiệu, tôm khô, dưa giá. Rồi mấy trái khổ qua, mấy cục thịt bằm. Mấy cây bánh xốp bánh quế. Đặc biệt có một bọc to nhứt má quấn dây thun kĩ ơi là kĩ, phồng lên to như trái banh. Má giành để tao đổ ra cho, nhẹ nhẹ tay để nó bị hôi gió hết ngon. Đoạn, má trút vô cái nồi món thịt kho hột vịt. Đúng ời, cái món ăn ba ngày tết á!

  • Thịt kho má làm là ngon nhức nách! – Chị Chả Bò khen.
  • Đúng rồi bây, má xài nước dừa dâu á. Má không có bỏ ba rọi, mau ngán lắm. Má xài thịt giò, có cái khúc xương, nó ra tuỷ mới ngọt. Với heo quay, da nó phồng lên ăn ngon. Rồi có trứng cút nhỏ nhỏ cho mấy đứa con nít ăn nè. Xong má nấu liu riu chiều tới giờ. Vớt bọt muốn xụi tay luôn!

Cô phụ bếp đứng nghe má Tám dạy nấu ăn như trên ti di. Vẫn chưa biết má Tám là ai, mà chắc chắn là không phải mẹ ruột anh chủ rồi.

  • Bà má hàng xóm anh, coi như má ruột rồi đó!

Cô phụ bếp trông vô thấy má đang bắt tay làm canh khổ qua. Chắc má mong năm sau đau khổ nó đi qua hết. Má Tám vừa làm vừa nói chuyện với chị Chả Bò rôm rả, tự nhiên có má, căn bếp ấm áp lên một cách kì diệu. Mấy cha đàn ông ngồi ngoài hiên uống bia dzô lốp cốp. Cha Trịnh bia vô là nói chuyện vui tào lao bí đao. Anh chủ thì cà rỡn, chọc ông sáu múi chửi thề um sùm. Bác Chuẩn Uý nhìn bầy trẻ không chịu thua cũng nói quá nói. Chị kẹo kéo thừa lúc không ai để ý nhích cái ghế xích vô anh Trịnh thêm miếng nữa. Có mấy ông mà như cái sân banh, vui dữ thần. Thằng cạc tông cầm mấy cái bánh xốp ăn với hai đứa kia. Con Sữa chồm lên táp mất nửa khúc bánh, nó mếu máo giở chiếc dép siêu nhân dả dô đít con chó cái bép. Con Sữa ẳng ẳng chạy tút ra bãi biển. Bầy con nó chạy theo líu ríu. Hai chị em nhà Chả cười hả hả. Bé Chả Lụa bị dễ cười, nó cười ra nước mắt ngồi lăn ra đất luôn, dễ thương lắm. Cô phụ bếp thấy như đang ở nhà, dưới quê. Thấy cái không khí này nó y chang. Có má với chị dâu trong bếp, có ba đang nhậu với mấy ông anh, có bầy em, có lũ chó. Có mai, có mâm quả, có mâm cơm chuẩn bị bưng ra. Tự nhiên cổ mít nướt, mắt rươm rướm…

  • Con lùn vô phụ má bày mâm cúng ra đi, mày đứng không đó làm gì?

Cổ nghe má kêu mình, dạ um trời nhảy vô làm. Cái quán nhỏ đèn vàng leo lét giữa muôn trùng tiếng sóng biển…

Một chút xíu sau, mâm cúng xong. Má Tám đốt ba nén nhang, giơ tay khấn. Anh chủ chị chủ đứng chắp tay xá theo sau lưng. Trên ti vi dàn Táo Quân cũng vừa đi vô sân khấu, màn hình hiện giờ đếm ngược, còn mấy phút tới 00:00 rồi! Má vừa cắm cây nhang vô cái lon gạo là cũng vừa Giao Thừa! Giao Thừa rồi đó! Cô phụ bếp vỗ tay bép bép, nhảy tưng, ba đứa nhỏ nhảy theo “Yeahhhh!!!!” Bàn nhậu ở ngoài cũng gõ đũa gõ chén leng keng phụ hoạ. Má Tám cười nhăn nheo, kêu bầy nhỏ tụ lại đây má lì xì. 

  • Khoan má, thiếu tay! Chờ con xíu!

Anh chủ quán moi cái điện thoại ra. Nãy giờ chả bốc nem bằng tay, dầu mỡ tùm lum, chây trét cái màn hình thấy gớm. Chả bấm bấm gọi, đợi mấy giây thì có tiếng alo. Bên kia hiện ra hình một người trạc tuổi anh chủ, hơi gầy gầy, đàn ông!

  • Chúc mừng năm mới anh!!!! Má em đâu rồi anh Hai ?!
  • Bả nè, mới cúng, chuẩn bị mừng tuổi, mày mừng trước đi mày!!!

Má Tám chạy lại gần cái điện thoại, quơ tay chào quyết liệt:

  • Má nè con! Má khoẻ, má khoẻ. Bây khoẻ hông? Tết rồi nè con! Mừng tuổi má đi má lì xì!
  • Dạ con chúc má mạnh khoẻ, vài năm nữa ẵm cháu nha má!!!
  • Bà nội cha bây, vợ mày chưa cưới, má ẵm cái cù lôi hả thằng chó!?

Má Tám vừa nói vừa chửi vừa cười, mà nước mắt trào ra. Xong má móc trong dây thun lưng quần ra cái khăn, mở dây lấy ra một xấp bao đỏ. Má quơ quơ vô màn hình:

  • Nè nè, của mày nè. Má chúc con làm ăn phát tài, sức khoẻ dồi dào nghen! Má cất bao đây cho mày nha!

Má Tám cất cái bao trở ngược vô xong má giật cái điện thoại, quay tùm lum khắp nơi.

  • Nè nè mày coi, mâm quả mâm cơm nè con! Thịt kho hột vịt nè con! Canh khổ qua nè con! Nè nè mày nhìn mấy anh đang nhậu nè. Anh hai chị hai bây nè. Mấy đứa cháu nè. Con Sữa nay nó có bầy con nè mày! Mày ăn cơm chưa, có cúng không? Có mua được mai không?

Má Tám nói luyên thuyên, bên đầu dây bên kia im re. Cô phụ bếp nghe trong loa tiếng khóc rức rức nhỏ xíu.

  • Con nhớ má, nhớ nhà quá má!…
  • Bà nội cha bây, tết mà khóc cái gì. Nín dứt! Nè mày nhìn nè năm nay quán có con nhỏ nhân viên dễ thương lắm nè! Chịu không tao cưới cho! Chịu hông con gái?

Cô phụ bếp giật bắn mình, mặt đỏ chét, cười sượng ngắc.

  • Chòi oi má ơi con có biết ảnh là ai đâu?!
  • Thì trước lạ sau quen! Con ruột má, đang xuất khẩu lao động bên Nhựt á! Đẹp trai, có hiếu, chịu mần ăn lắm nghen con!!!
  • Dạ thôiiii, con không biết gì đâu à ngheee!!!

Cô phụ bếp mắc cỡ chạy nấp vô sau lưng anh chủ. Chị Chả Bò đứng kế nói nhỏ vô lỗ tai:

  • Má chọc em á! Năm nào Tết má cũng qua ăn giao thừa với nhà chị. Thằng con má hồi trước làm nhân viên cho chị từ hồi còn bán trong chợ tới lúc mở quán này á. Nó đi Nhựt mấy năm rồi, năm nào má cũng qua nấu thịt kho cho nó coi vậy đó! Má thèm mâm cơm giao thừa, mà nó có đây đâu mà ăn … Má nấu cho người ta ăn rồi cho nó nhìn qua điện thoại vậy không đó… Má cất bao lì xì dùm nó chắc cũng cả xấp rồi quá…

Cô phụ bếp nhìn lén vô cái màn hình, coi mặt phụ bếp đời đầu, thấy cũng dễ mến. Xong cổ nhìn qua má, thấy má dui quá trời, mà tự nhiên thương má ghê… Má vừa video call vừa quay qua lì xì từng đứa nhỏ. Một bao có mười ngàn à, mà ai cũng có. Tới ông Chuẩn Uý mà còn có nữa mà. Xong mọi người xúm vô ăn cơm, nồi thịt kho vơi gần hết luôn. Anh chủ quán lấy đâu ra bộ lô tô, cả đám vỗ tay bẹp bẹp. Má nói vô điện thoại “Con chơi không má đặt cờ dùm cho nhe, hai má con mình đặt hai tụ nghe”… Cả quán rần rần dui quá trời. Chị kẹo kéo hứng chí hát loto bằng cái giọng dẻo kẹo đặc trưng của bả, hài ơi là hài… Bên kia đầu dây, anh con nằm trong phòng trùm mền kín mít, đón cái Tết Việt Nam qua màn hình điện thoại …

Khang

Khang

Chái bếp hiên sau cũng ngọt ngào một lời cho nhau.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *