
CƠM CHÁY MUỐI TIÊU.
Quán ăn ở bãi biển thật ra decor khá là đẹp. Cô phụ bếp không biết là ông chủ decor hay là mấy người bán cafe ban sáng decor nữa, nhưng nó rất là nghệ nha. Vách tường gạch thô không sơn phết, gắn đèn vàng. Trang trí bằng mấy cái măng xông treo trên mái ngói. Cái quầy tính tiền nằm sau ô cửa nhỏ như mấy nhà bán tạp hoá hồi xưa, vừa là chỗ lên đồ ăn nấu xong. Cái quầy bằng gỗ mộc, trên quầy có trưng cái tủ nhỏ bán thuốc lá như hồi xưa. Bên trong thấy sắp vài ba cuồn băng cát xét. Khu bếp thì không làm gì ráo vì không ai vào đó, chỉ có lối vào nhà vệ sinh nằm sâu ở trong thôi. Khoảng tường nhỏ trước hiên cạnh quầy có treo tấm hình lớn của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn với mấy bản thảo viết tay vài bài như Ca Dao Mẹ, Diễm Xưa. Dĩ nhiên là đồ giả in lại rồi. Không gian vàng vọt nó như từ mấy chục năm trước, hoà hợp với cái bãi biển sạch trơn một cách kỳ lạ. Mấy bữa ít khách, ông chủ quán còn mở nhạc Trịnh cho khách nghe chơi nữa. Nghe bằng loa gỗ Sansui hồi xưa hẳn hoi. Âm thanh analog trong vắt nghe giọng ca sĩ sạch trơn mộc mạc như đứng trước quầy hát vậy đó! Đã lắm!
Thế rồi, hôm nay có một anh khách rất là đặc biệt. Anh chàng ngồi ngay trước tấm hình Trịnh Công Sơn, cạnh bên chỗ chị Gái ngồi. Chị gái thì mấy hôm rồi không thấy ghé, thành ra coi như ảnh bao luôn nguyên cái hiên nhà. Ngoài bãi cát thì có vài bàn loe hoe à, yên tĩnh. Ảnh rất là đẹp trai. Tóc dài gần chấm vai, chải sáu bốn tóc mái cong cong như Đan Trường. Cao gầy, trắng như con gái, đeo kính gọng đồi mồi, mặt nhỏ nhắn mắt hí, hơi móm nhẹ nhẹ, nhìn ảnh rồi nhìn lên hình ông Trịnh sau lưng cứ hao hao hai cha con. Chắc tại cây Guitar gác kế bên, nên tạo cảm giác cho người ta nghĩ ảnh cũng là nhạc sĩ.
- Anh ơi, anh dùng gì ạ?
Khác với vẻ ngoài lạnh lùng, anh này ăn nói vui vẻ liếng thoắng:
- Có cơm cháy áp chảo không em? Đừng có chiên giòn nhe, áp chảo cháy vàng thôi, xong cho anh thêm chén muối tiêu! Với vài chai bia!
- Nhiêu thôi hả anh?
- Ừa, anh uống nhiều ăn chẳng bao nhiêu em ơi!
Cô phụ bếp vâng dạ, lát sau bưng đồ ra cho khách. Anh Trịnh con khẽ khàn bẻ miếng cơm cháy, chấm muối tiêu nhai rào rạo. Xong ảnh hớp miếng bia, đốt mồi thuốc. Ảnh lấy cây đàn ra. Nhìn ảnh mặc sơ mi quần jean bụi bặm chứ cây đàn đẹp bá cháy bù chét, bóng loáng, nhìn cái biết ngay đàn đắt tiền. Phụ bếp hồi xưa có chơi với mấy anh trong hội văn nghệ sinh viên, có được dạy về Guitar bập bõm. Guitar xịn nó gia công trao chuốt, màu gỗ tuyệt hảo, vài chi tiết còn làm bằng ngọc trai, cẩn xà cừ, không có đánh dấu chấm trên cần đàn gì ráo. Nó khó chơi nhưng âm thanh nó trong trẻo hay lắm. Anh Trịnh con để điếu thuốc cháy dở lên mép bàn, kẹp capo vào cần đàn rồi dạo mấy đoạn thơ thẩn. Ông chủ quán hình như cũng thích âm nhạc lắm, nghe vài giây bèn đưa tay tắt âm thanh cho anh Trịnh con chơi đàn.
Ảnh đàn cực kỳ điêu luyện, tay lướt lướt mấy skill phức tạp đỉnh cao. Tóc mái loà xoà che mắt. Xong tự nhiên ảnh cất giọng hát luôn:
” Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rũ lê thê, gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi, đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ, nghe buồn nhịp chân bơ vơ…”
Cái giọng mỏng dính, nhẹ như hơi thở. Không kĩ thuật hát gì cao siêu, không ngân nga. Nó thô mộc như khung cửa sổ vừa ráp xong chưa đánh bóng, nắng hắt vào nguyên vòm trời rộng vậy. Gió biển nó chen vào lời hát, tự nhiên tim cô Phụ Bếp đập trễ một nhịp, đứng yên lắng nghe. Ông chủ quán có vẻ phê, gật gù châm điếu thuốc. hát một lèo hết bài, anh Trịnh con đánh một đoạn giang tấu ngẫu hứng không giống bất cứ bản phối của ca sĩ nào khác từng hát bài này, hay lắm. Xong kết bằng tiếng tưng ngân dài, ảnh đặt cây đàn xuống ực hết nguyên ly bia. Anh này uống mạnh dữ thần! Uống, xong đàn, xong uống, xong hút, xong đàn, xong lại uống.
Lau dọn quán một lát, cô phụ bếp trông qua thì thấy anh Trịnh ảnh hơi ngà ngà rồi. Ảnh gác cây đàn sang bên cạnh, mở điện thoại xem xem cái gì đó. Xong ảnh đứng phắt dậy. Ông chủ quán đang đứng sau quầy giật mình luôn, không biết thằng này nó làm gì. Ảnh ngật ngà đẩy cái ghế qua, dí mặt sát vô tấm hình ông Trịnh Công Sơn trên tường.
- Ê ông chú, ông nói Dao Ánh của ông đẹp chứ gì? Làm sao đẹp bằng ghệ tui! Ông nhìn đây nè!
Anh chìa tấm hình cô gái trong điện thoại vô mặt Trịnh Công Sơn dí dí.
- Đó, nhìn hao hao Dao Ánh mà đẹp hơn đúng khônggggg? Cũng cầm bông hoa hồng, cũng tóc dài mặt tròn nè cha!
Anh chủ quán lắc đầu cười trừ, cô phụ bếp thì há hốc mồm. Xỉn tới mức nói chuyện với thần tượng trên hình thì thua luôn rồi!
- Ông cũng không đẹp chai bằng tui đâuuuu! :)) Ông chỉ có cái viết nhạc hay bá phát hơn tui thôi chứ tui đẹp chai hơnnnn!!!!
Nói xong ảnh ngồi xuống ghế nốc bia tiếp. Ông chủ quán hỏi thăm dò xem ảnh say dữ lắm không đặng kêu nghỉ uống đi thôi.
- Mày làm nhạc sĩ hả em?
- Dạ không anh ơi, em làm thầy giáo dạy tiếng Anh á. Mà em mê guitar quá em đi đánh nhạc luôn rồi! Bỏ hết bỏ hết!
- Chời, giỏi vậy? Học nhạc của ai?
- Tự học anh ơi, mà em bị mê thằng cha này.
Ảnh chỉ tay lên chân dung ông nhạc sĩ thiên tài. Ông chủ quán lại hỏi nữa:
- Tự học mà đàn ngon dữ hen! Có chơi cho quán nào band nào không em?
- Có band chớ anh! Em đi diễn acoustics ở mấy phòng trà á, mà chủ người ta lường công em quá, em giận, éo đánh nữa! Tiền công đàn nguyên đêm thua đi làm phụ hồ nữa! Tức chết mẹ luôn!
Ông chủ quán không ngờ mình gãi ngay chỗ ngứa của ảnh, lúng túng không biết nói gì tiếp theo. Đang lớ rớ thì chị pê đê kẹo kéo đi xẩy xẩy vô quán. Quán hôm nay vắng hoe. Chắc là bả không bán được kẹo rồi. Có mỗi anh nhạc công nghèo ngồi mình ênh kế cây đàn thôi. Chị kẹo kéo nhìn hai anh em cười:
- Bữa nay bán chậm hả anh? Em cũng vậy nè. Làm biếng quá. Thôi em nhậu luôn cho rồi!
Xong bả ngồi ngay chỗ chị Gái hay ngồi, nghĩa là kế anh Trịnh con. Bả cũng lại moi thuốc ra hút. Mấy người này ai cũng hút thuốc vậy ta, cô phụ bếp nghĩ thầm. Chị kẹo kéo thấy anh Trịnh đẹp trai, bèn dẹo dẹo chải chuốt, xếp chén đũa lách cách mà anh kia không thèm để ý. Hai anh em chủ quán cười thầm.
- Anh trai, cho em mượn hộp quẹt đi anh?
- Lấy đi em!
Xong chỉ nhìn dĩa cơm cháy liền nói:
- Chời ơi em thích món này lắm nè. Mà phải cạo trong đít nồi cơm đất ra á, ngon dữ lắm!
- Đúng ời em! Chấm muối tiêu mới đúng bài nghen. Ba cái kho quẹt này nọ anh thấy không đã bằng!
- Đúng ời, bà ngoại em cũng cho em ăn y vậy đó! Hồi xưa người ta ăn vậy không à!
- Ờ, bạn gái cũ anh nó cũng ăn vậy không đó. Nó ăn một lần hai miếng bự chà pá luôn!
- Ủa anh chia tay bạn gái rồi hả? Buồn hông?
Bả hỏi người ta buồn hông mà mặt bả vui ra mặt.
- Ờ em, buồn chứ! Kể cho nghe nè, bữa đó nó kêu anh ra bãi biển chơi. Nắng đẹp lắm. Cái nó mang theo hai bịch cơm cháy muối tiêu bự. Cái ăn gần xong nó nói anh ơi mình chia tay đi anh. Anh giật mình luôn tại đâu có cãi nhau hay gì đâu à. Cái anh hỏi tại sao? Nó nói nó phát hiện nó thích con gái. Em thấy tức hông? Rồi anh biết nói gì bây giờ?
- LGBT khổ lắm anh ơi, anh thông cảm cho chỉ đi!
Ông chủ quán lấy tay che miệng ngăn cho tiếng cười không bật ra. Cô phụ bếp thì quay chỗ khác cười. Anh Trịnh thì xỉn quá trời rồi chưa nhận ra mình đang bị tấn công dữ dội. Anh Trịnh im re, vớ cây đàn dạo dạo mấy khúc lãng đãng buồn sầu. Chuẩn bị vô đoạn hát thì chị kẹo kéo nhảy vô hát trước luôn:
” Trời còn làm mưa
Mưa rơi mênh mang
Từng ngón tay buồn
Em mang em mang
Đi về giáo đường
Chiều chủ nhật buồn
Còn ai còn ai…”
Chỉ không bẻ giọng cho giống con gái nữa. Chỉ hát bằng giọng con trai thật của chỉ luôn. Giọng cũng mỏng dính nhẹ hều như hơi thở. Cô phụ bếp bất ngờ vì hát hay quá, sang quá, cảm xúc quá. Ông chủ quán nhịp nhịp mấy ngón tay lên quầy, thả hồn theo giai điệu ngẫu hứng của hai con người ngẫu hứng. Anh Trịnh con không ngưng đàn, nhường chị kẹo kéo hát tiếp ngon ơ, đàn phiêu linh theo mấy con sóng đang nhẹ nhẹ vỗ bờ. Hát hết bài, tự nhiên bốn người lặng thinh không nói một lời. Tiếng sóng rì rào âm ỉ rút ra khỏi bờ cát để lại một vệt dài sẫm màu.
- Giọng em đẹp lắm nghen! Anh tưởng em không nghe mấy cái nhạc già chát này chứ?
- Trời anh nói gì vậy? Em là nghệ sĩ mà! Tại em đi bán khách thích nghe cái gì em hát cái đó chứ em mê nhạc xưa mà! Mà, em cũng tưởng anh không thích đàn khơi khơi cho người lạ hát chứ.
- Ai hát mà thật là anh đàn hết. Đứa nào hát giả tạo phô diễn kỹ thuật anh mới không ưa thôi!
- Trẻ mà khó tính dữ hen!
Chị kẹo kéo liếc qua cô phụ bếp nháy mắt tinh quái. Sau đó thì anh Trịnh con đàn thêm mấy bài nữa, chị kẹo kéo cũng hát mấy bài liên tiếp. Có đoạn anh còn hứng chí bè cho chỉ luôn. Hát từ nhạc Trịnh, qua nhạc Lam Phương, Anh Bằng, Quốc Dũng. Hai anh em chủ quán không ngờ bình thường bà kẹo kéo hát toàn nhạc thị trường, remix với chả vinahouse, âm thanh chát chúa ầm ĩ mà nay hát acoustic hay dữ thần ôn vậy. Bả hát giọng nam, nhưng hai vị khán giả bất đắc dĩ lại thấy như một người con trai đang đàn cho một cô gái hát vậy đó. Không hiểu sao đã lắm!
- Thôi nghỉ hát, hát hồi em khóc, dzô nè mấy anh ơi!!!!
Xong hai người cụng ly bia đánh cốp…
Bẵng đâu mấy ngày, anh Trịnh con lại xách cây đàn ra quán, vừa gặp chủ quán liền khoe:
- Em nghỉ đi đàn rồi anh. Em đi học làm thợ cắt tóc rồi! Giờ đàn chơi cho đã cái nư, kệ mẹ tụi bầu show hê hê!
- Có việc mới rồi hả? Chúc mừng em nghen!
Xong cái ảnh lại kêu cơm cháy. Mới đặt dĩa cơm xuống bàn là ảnh hỏi phụ bếp luôn:
- ủa em, bạn kẹo kéo bữa nay có bán không?
Một bình luận trong “Quán Nửa Khuya. Đêm Thứ năm.”
Đoạn chị Pê đê hát và được anh Trịnh con bè vô rất duyên 😀