Anh hẹn em vào lúc 7 giờ
Đã quá 7 giờ
Anh không thấy người, cũng không tin nhắn
Anh đứng ngắm những cái không
Em đang ngủ
Em thì không đủ
Nên anh không chờ
Lúc 7 giờ 30 em dậy và hốt hoảng
Em nhắn tin, rằng em xin lỗi
Em đến (em đến nhanh)
Đến trong hoang mang, nhìn thật tội
Anh thường nói nhiều, nhưng không, lần này anh không nói
Liệu đó là thương hay là hận?
Em vướng bận,
Em muốn nói là, hãy mắng em đi
Để em bớt mặc cảm, để em thanh thản
Sao anh không nói những lời đùa vui (như đã từng)
Trêu em một chút, để em mừng
Để em khóc, để em xin lỗi
Để em kể anh nghe, rằng em đã bị mắng, em có một đêm trắng, em đi con đường vắng
Để đến đây: im lặng
Em không biết nói gì, vì tất cả những gì em có thể nói, không vượt qua được sự im lặng
Hình như anh cố nói gì, nhưng không lời nào thoát khỏi sự im lặng
Em xin lỗi, em về, em khóc
Về nhà nghe mẹ mắng
Dù thật tệ, nhưng vẫn hơn im lặng
Anh nhắn tin, xin lỗi vì ít lời
Anh xin lỗi, vì thiếu em một lời đùa vui,
Tại sao? ( Sao cứ xin lỗi, mà ai có lỗi?)
Sao mọi thứ, cứ như sự trả nợ đời?
Trong không lời, buồn bã, và trống không
Trong tủi thân, một mình cùng đêm trắng
Trong khoảng vắng,
Có người cứ hỏi tại sao?
Bài này tìm đc trong fb, ghi ngày 29/6/2018. Không biết có phải thơ của mình không. Chắc là không. Mà 29/6/2018 có cái gì đã xảy ra nhỉ.